Cao Thanh Thu vẫn rất an tĩnh, nhìn thuyền trôi trên con sông sông gần nhà, bởi vì khá xa, thoạt nhìn chỉ thấy một đốm sáng nhỏ như ngôi sao trên trời.
Trong ngực của Hoa Ngọc Thành rất ấm áp, nhưng mà, Cao Thanh Thu phát hiện, từ khi anh bình phục, khoảng cách giữa mình và Hoa Ngọc Thành hình như càng ngày càng xa.
Cô cũng sẽ không bao giờ giống như trước đây, có thể vui vẻ ở bên cạnh anh.
Cũng sẽ không giống như lúc trước, một chút áp lực cũng không có, tùy ý hưởng thụ cảm giác được anh yêu thương cưng chiều.
Qua rất lâu, Cao Thanh Thu điều chỉnh tâm tình, nói với Hoa Ngọc Thành: “Hoa Ngọc Thành, chúng ta ly hôn đi?”
Hoa Ngọc Thành vốn tưởng rằng cô chỉ có chút tâm sự, nghe cô nói xong anh trở nên đờ đẫn hoang mang cực độ. Mãi một lúc sau anh mới mở miệng được
“Em khó chịu ở đâu phải không, nói ra cho anh biết đi.”
Cô đột nhiên nói đến hai từ ly hôn, anh phải chịu một cú sốc chẳng khác nào nghe tin mình bị liệt, cả đời không thể đi lại được nữa.
Anh luôn hết lòng yêu thương Cao Thanh Thu, chưa từng nghĩ có một ngày phải chia xa.
Cô nói như vậy, làm cho trái tim anh bắt đầu rỉ máu, đau thấu tâm can
Cao Thanh Thu cúi đầu xuống, không dám nhìn thẳng anh, nói: “Ban đầu chúng ta ở chung một chỗ, là bởi vì, anh cần một cô dâu cho hôn lễ, mà em lại cần học phí để đi học đại học. Nhưng mà bây giờ anh đã bình phục rồi, với điều kiện bây giờ của anh, anh có thể tìm được một người vợ tốt hơn em. Hiện tại em cũng đã có năng lực tự nuôi sống bản thân. Đã như vậy, em cảm thấy chúng ta đã không cần thiết ở bên nhau nữa.”
Cô rất cảm kích anh vì lúc cô khó khăn nhất anh đã đưa tay ra giúp cô.
Cô từng hạ quyết tâm, mãi mãi cũng sẽ không rời xa anh, mãi mãi không rời xa anh.
Nhưng mà bây giờ, anh đã bình phục rồi, đã không cần cô ở bên chăm sóc anh nữa.
Cho nên, cô cảm thấy đã đến lúc nên rời xa anh.
Hoa Ngọc Thành nắm mạnh lấy bả vai Cao Thanh Thu.
Anh khắc chế tâm tình của mình, cảm thấy có thể cô là nhất thời xúc động, “Coi như vừa rồi anh không nghe thấy gì. Tối nay đi ngủ sớm một chút đi, có gì, chúng ta ngày mai lại nói tiếp.”
Anh hy vọng ngày mai thức dậy cô sẽ tỉnh táo một chút.
Mà anh, không muốn cùng cô thảo luận cái vấn đề này.
Nói xong câu đó, Hoa Ngọc Thành đứng lên, vô hồn đi vào phòng.
Một lát sau Cao Thanh Thu mới đi vào, nhìn thấy anh đã nằm ở trên giường,anh đã ngủ mất rồi.
Hôm nay anh đi ngủ sớm hơn, mọi ngày anh sẽ đợi cô làm xong rồi ngủ chung, nhưng hôm nay không có.
–
Cao Thanh Thu tối nay ngồi trước máy tính ngây ngốc chẳng viết được chữ nào.
Ý định ly dị, không phải là nhất thời xúc động mà có.
Cô đã nghĩ về nó rất lâu trước đây rồi, từ lúc mà anh và cô đặt bút kí vào bản hợp đồng kia.
Thẩm Niệm Niệm nói Hoa Ngọc Thành không yêu cô, Đinh Cẩn nói cô chẳng qua chỉ là kẻ thế thân, mấy hôm trước cô và Đinh Cẩn lôi kéo ở ngoài đường, Hoa Ngọc Thành nhìn thấy mà không hề ghen…
Cô cảm thấy giữa mình và Hoa Ngọc Thành, dường như chưa từng có cái gì gọi là tình yêu thật sự.
Chỉ đơn giản anh cưng chiều cô vì cô là vợ của anh, cô ở bên anh vì cô cảm kích anh.
Nhìn qua có vẻ hạnh phúc nhưng thật sự cô không biết thứ tình cảm vay mượn đấy bao giờ phải trả lại, cô không hề có cảm giác an toàn khi ở bên cạnh anh.
Nhưng mà hình như cô càng ngày càng trở nên tham lam.
Trước kia chỉ cần có ăn, có mặc, có thể đi học, cô đã cảm thấy thỏa mãn. Nhưng bây giờ cô còn muốn yêu anh và được anh yêu.
Chẳng qua là, cô từ nhỏ đã biết, quá tham lam sẽ không có hạnh phúc, cuối cùng chỉ có thể mất đi càng nhiều hơn.
Bây giờ cô có gì đáng để anh yêu?
Bản thân cô tự biết, cô chỉ là một còn vịt con xấu xí…
Bởi vì không có bất kỳ phương diện xứng đáng để trở thành vợ của anh, cho nên, mới có thể bị người khác đem ra coi thường chê cười.