“Cái này cũng không tệ.” Anh lại gắp sang cho cô, Cao Thanh Thu cảm thấy mình giống như con lợn con, còn anh chính là người chăn lợn, chỉ phụ trách gắp thức ăn cho cô.
Cô nhìn anh, nhớ tới câu nói kia của anh, tâm tình lại một phen dậy sóng.
Đã ly dị rồi, anh còn chạy tới theo đuổi cô?
Anh chắc là vẫn bình thường chứ?
Ăn xong bữa cơm, Cao Thanh Thu đứng ở trước cửa sổ, nhìn cảnh đêm bên ngoài, nơi này phong cảnh rất đẹp, cô phát hiện mỗi lần Hoa Ngọc Thành đưa cô đi ăn cơm, đều là những nơi cô chưa từng tới, cũng không biết anh tìm đâu ra.
Hoa Ngọc Thành đứng lên, từ phía sau ôm cô, cúi đầu xuống, ngậm vành tai của cô, nhẹ nhàng hôn cô.
Nụ hôn Ấm áp, làm cho trong lòng Cao Thanh Thu ngứa ngáy.
Anh gần đây luôn lợi dụng mọi cơ hội để hôn cô, không chừa thủ đoạn để đưa cô lên giường, chủ động đến mức làm cô phải phát hoảng.
Cao Thanh Thu cầm tay anh, nhắc nhở: “Chúng ta đã ly dị rồi, anh làm những chuyện này, em sẽ suy nghĩ nhiều đấy.”
“Suy nghĩ nhiều?” Anh mở mắt ra nhìn người phụ nữ trong ngực mình, “Nghĩ cái gì?”
Trái tim Cao Thanh Thu giống như là bị một bàn tay vô hình bắt được.
Cô cẩn thận mở miệng nói: “Sẽ cảm thấy anh yêu em ”
Hoa Ngọc Thành nghe xong bật cười, “Chẳng lẽ anh từng nói anh không thích em sao?”
“Khi đó không giống bây giờ, em gả cho anh, là vợ anh, anh tốt với em là bởi vì trách nhiệm.”
Coi như anh đối với cô rất tốt, cô cũng chưa bao giờ dám suy nghĩ nhiều, không dám tự cho là đúng mà mong đợi.
Hoa Ngọc Thành nhìn bộ dạng có chút thấp thỏm bất an của Cao Thanh Thu, nắm chặt tay cô, ôm cô thật chặt, “Ừ, lúc trước đối tốt với em là bởi vì em là vợ của anh.”
“Cho nên bây giờ anh không cần tốt với em như vậy nữa.” Cao Thanh Thu nói tiếp: “Chúng ta đã không còn quan hệ gì nữa rồi, anh không cần xuất hiện ở trước mặt của em nữa.”
Nếu không có tình yêu, cô muốn cùng anh vạch rõ quan hệ, nhưng ngay sau đó, cô lại nghe thấy anh nói: “Coi như ly dị rồi, anh vẫn sẽ đối tốt với em. Lúc trước, bởi vì em là vợ anh, nhưng hiện tại, em là người phụ nữ duy nhất anh yêu ở trên đời này.”
Cao Thanh Thu nhìn thấy anh qua ô kính của cửa sổ.
Tối nay anh mặc áo sơmi màu đen, mang theo vẻ lạnh lùng thần bí, coi là một người đàn ông như vậy nhưng lại nói, cô là người duy nhất anh yêu.
Cổ họng Cao Thanh Thu nghèn nghẹn, cô nhìn Hoa Ngọc Thành, không lên tiếng, bởi vì trong lúc này không biết nói cái gì cho phải.
Anh nói, anh yêu cô…
Cô thật sự có thể coi là thật không?
Trong lúc cô vẫn đang rối bời trong câu nói kia, Hoa Ngọc Thành tiếp tục tấn công trái tim cô, “Thanh Thu, anh yêu em, anh chấp nhận ly dị là bởi vì đó là điều em muốn, anh không muốn em chịu áp lực vì tình yêu của anh,cho nên anh tạm thời buông tay, nhưng điều đó không có nghĩa là anh muốn từ bỏ. Em biết không, em là người phụ nữ cả đời này anh muốn yêu thương và bảo vệ. Em là của một mình anh, cả đời này đều là của anh, ai cũng không được cướp em ra khỏi tay anh!”
Nói xong câu đó, anh tiếp tục hôn cô.
Nụ hôn kia tiếp tục mơn chớn vành tai của cô, Cao Thanh Thu quay đầu, nhìn anh, trong đôi mắt cô chứa đựng nỗi hoảng loạn, Hoa Ngọc Thành dương khóe miệng lên, thừa cơ hội chuyển sang hôn lên môi cô.
Nụ hôn này là anh chủ động bắt đầu, nhưng Cao Thanh Thu cũng dần mất khống chế.
Trong nháy mắt cô chẳng còn suy nghĩ được mất, chỉ muốn yêu anh và được anh yêu
Nội tâm như thủy triều mãnh liệt, khiến cho cô bạo dạn hơn, ôm cổ của anh, chủ động hôn anh.
Hoa Ngọc Thành ép cô lên bức tường thủy tinh, buông thả bản thân, cuồng nhiệt mà hôn cô… Bình thường anh là một người lý trí, sẽ không ở nơi công cộng làm ra loại chuyện như vậy.
Nhưng bây giờ, lý trí đó cũng không khống chế được dục vọng kia nữa.