Khi Hoắc Chấn Đông đến bệnh viện, người nhà họ Dương đều ở đó , bà Dương nhìn thấy anh ta , có chút ngoài ý muốn, ” Hoắc Chấn Đông .”
Dương Nhạc Linh ngồi ở trên giường bệnh, nghe được âm thanh của mẹ, biết là Hoắc Chấn Đông tới , trong lòng dâng lên mấy phần mong đợi.
Đối với cô ta mà nói, vào giờ phút này, người cô ta muốn đi gặp nhất chính là Hoắc Chấn Đông .
Trước đó Hoắc Chấn Đông luôn tìm cách trốn tránh , nhục nhã mình . Nhưng cuối cùng anh ấy vẫn đến thăm mình .
Thấy mình nằm viện chắc anh ấy sẽ không giống như trước nữa phải không ?
Rất nhanh, Hoắc Chấn Đông liền đi vào, ánh mắt chuyển sang người Dương Nhạc Linh.
Bà Dương rất thức thời nói: ” Hai đứa cứ nói chuyện với nhau đi , cô ra bên ngoài có chuyện .”
Bà ta biết Dương Nhạc Linh thích Hoắc Chấn Đông , thật ra thì, so với Thịnh Hy , bà đương nhiên sẽ hài lòng Hoắc Chấn Đông hơn.
Vô luận nói theo phương diện nào, Hoắc Chấn Đông đều ưu tú hơn nhiều so với Thịnh Hy.
Hoắc Chấn Đông nhìn thấy bà đi ra ngoài, cũng không ngăn cản, Dương Nhạc Linh nhìn Hoắc Chấn Đông, trong ánh mắt tràn đầy ôn nhu, “Hoắc Chấn Đông”
Hiện tại thái độ cư xử của cô ta khi đối xử Hoắc Chấn Đông và Thịnh Hy hoàn toàn khác nhau.
Hoắc Chấn Đông tay vẫn đút túi quần , nhìn Dương Nhạc Linh, ” Sức khỏe thế nào rồi ?”
Tay Dương Nhạc Linh nắm lấy một góc chăn, nói: ” Em đã khỏe nhiều rồi .”
Hoắc Chấn Đông ngồi xuống, nhìn Dương Nhạc Linh, “Cô tôi nhờ tôi đến thăm cô xem thế nào .”
“Anh cứ nói với mẹ nuôi là em không sao.” Dương Nhạc Linh cúi đầu xuống, “Cảm ơn anh đến thăm em ”
“Không cần khách sáo.” Giọng nói của Hoắc Chấn Đông rất lạnh nhạt .
Dương Nhạc Linh nói: “Ba em đã đáp ứng cho em và Thịnh Hy ly dị rồi.”
Hoắc Chấn Đông chẳng nóng chẳng lạnh ừ một tiếng .
“Đông .” Dương Nhạc Linh mong đợi nhìn lấy Hoắc Chấn Đông, “Chúng ta… Còn có thể ở bên nhau không ?”
Cô ta ly dị chính là vì muốn trở về bên cạnh Hoắc Chấn Đông.
Hoắc Chấn Đông đến thăm mình có phải còn thích mình không ?
Hoắc Chấn Đông cười lạnh một tiếng, giống như là đang giễu cợt sự ngu xuẩn của cô ta , ” Cô cảm thấy thế nào?”
Hoắc Chấn Đông không nghĩ tới, Dương Nhạc Linh lại vẫn còn ôm lấy ý nghĩ viển vông như thế ?
Dương Nhạc Linh cúi đầu, nhìn đầu ngón tay trắng bệch của mình , ” Em biết ba mẹ anh sẽ không chấp nhận em làm con dâu , nhưng em không cần danh phận , em chỉ muốn ở bên anh , coi như không thể kết hôn, cũng không sao cả .”
Bây giờ cô ta mới biết, danh phận là thứ có cũng được, không có cũng chẳng sao , có thể ở bên cạnh người mình thích mới là điều quan trọng nhất.
Hoắc Chấn Đông nhếch miệng, “Thật ra hôm nay tôi tới đây là có ý tốt muốn khuyên cô một câu : đừng ly hôn với Thịnh Hy.”
Nghe Hoắc Chấn Đông nói xong, Dương Nhạc Linh cứng đờ, không nghĩ tới anh ta lại tới khuyên mình .
Đôi mắt Dương Nhạc Linh mọng nước chỉ trực chờ tuôn ra ngoài , ” Anh ghét em đến vậy sao?”
“Tôi không có hứng thú với những người phụ nữ đã từng bị những tên đàn ông khác chơi qua!” Trong mắt Hoắc Chấn Đông chỉ có sự chán ghét khi nói câu này.
Dương Nhạc Linh ủy khuất nói: ” Đó không phải do em tự nguyện, hơn nữa, lần đầu tiên của em không phải đã trao cho anh rồi sao?”
Hoắc Chấn Đông nhíu mày, không muốn nhìn thêm một phút một giây cái bộ dáng hiện tại của cô ta nữa, “Tôi về đây.”
“Hoắc Chấn Đông.” Nhìn thấy anh ta đi ra cửa, Dương Nhạc Linh vội vàng gọi lại, lấy hết can đảm ra nói: “Nếu như anh không cần em thì em sống trên đời này còn có ý nghĩa gì nữa? Không bằng cứ để cho en chết đi còn hơn.”
Hoắc Chấn Đông quay đầu lại nhìn cô ta một cái, ánh mắt vẫn lạnh lùng vô tình như vậy, “Nếu như cô muốn chết thì đi chết cho nhanh vào! Đừng chỉ nói suông như thế. Cô cứ yên tâm, nếu cô chết thật tôi nhất định sẽ tới tang lễ viếng cô!”
Muốn lấy cái chết ra uy hiếp mình sao?
Vậy thì chết đi tôi xem!
Hoắc Chấn Đông không chút do dự đi ra khỏi cửa.