Mục lục
Kết Hôn Nhanh Chóng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hoa Ngọc Thành sợ cô một mình buồn chán, dứt khoát mang công việc sang phòng khác xử lý.

Để cho tiện hoạt động, Cao Thanh Đức đã dọn ra ngoài ở.

Bà Cao hôm nay tới đây thăm cậu ta, xách theo khá nhiều đồ, còn giúp Cao Thanh Đức làm cơm tối.

Bà ta nhìn thấy Cao Thanh Đức vừa từ bên ngoài trở về, “Hôm nay con đi thăm chị con rồi hả?”

“Vâng.” Cao Thanh Đức bưng bát lên, “Đúng rồi, anh rể có thể đi lại được rồi.”

Cao Thanh Đức biết, mẹ mình vì chuyện Hoa Ngọc Thành ngồi trên xe lăn, cảm thấy bất mãn.

Thỉnh thoảng sẽ lấy chuyện này ra để nói, luôn cảm thấy Cao Thanh Thu gả cho Hoa Ngọc Thành, làm cho bà ta mất mặt..

Bây giờ biết chuyện Hoa Ngọc Thành đứng lên được, đương nhiên là phải ngay lập tức nói cho Bà Cao biết.

Hy vọng Bà Cao sẽ không lấy chuyện này ra bắt ép Cao Thanh Thu.

Bà Cao khó hiểu nhìn Cao Thanh Đức, “Bình phục rồi?”

Ở trong ấn tượng của bà ta Hoa Ngọc Thành chính là một kẻ tàn phế ngồi trên xe lăn, căn bản chưa từng nghĩ anh sẽ có ngày hồi phục.

“Đúng vậy, bây giờ anh ấy có thể đi lại rồi, không cần ngồi xe lăn nữa.” Cao Thanh Đức nói xong lại gắp thức ăn.

Từ khi Cao Thanh Thu kết hôn đến giờ chưa gặp lại Bà Cao lần nào.

Mặc dù mỗi tháng Cao Thanh Thu đều gửi sinh hoạt phí cố định cho Bà Cao, nhưng đã hết mùa xuân rồi mà cũng không trở về Hải Thành thăm Bà Cao.

Dù sao, Bà Cao có thương tổn Cao Thanh Thu bao nhiêu, có thành kiến đối với Hoa Ngọc Thành như thế nào, thì cho tới bây giờ cô cũng chưa từng không gửi về.

Giờ phút này nghe nói Hoa Ngọc Thành có thể đứng lên, trong lòng của của Bà Cao cũng vô cùng kích động.

Bà ta vội vàng nói: “Đem điện thoại của con ra đây để mẹ gọi cho chị con.”

Cao Thanh Đức nói: “Chị ấy không muốn nhận điện thoại của mẹ đâu.”

“Nó dù thế nào cũng là con gái của mẹ, con nhanh lên xem nào.” Vào giờ phút này Bà Cao, có vẻ như không kịp chờ đợi thêm một phút một giây nào nữa.

Giờ phút này, Cao Thanh Thu đang cùng Hoa Ngọc Thành ăn cơm tối, liền nhận được điện thoại.

Cô nhìn thấy Cao Thanh Đức gọi đến nên nghe máy, kết quả lại là Bà Cao, “Thanh Thu à…”

Nửa năm không có gọi điện thoại,giọng của Bà Cao giờ phút này nghe rất dịu dàng

Cao Thanh Thu lãnh đạm hỏi: “Chuyện gì vậy?”

“Không có việc gì.” Bà Cao cười nói, phảng phất lại biến trở về người mẹ tốt lúc trước trong ấn tượng của Cao Thanh Thu, “Mẹ nghe Thanh Đức nói, Ngọc Thành bình phục rồi?”

“…” Cao Thanh Thu nghe đến đó, lập tức liền hiểu nguyên nhân mẹ mình thay đổi thái độ.

Cô cười một tiếng, “đừng gọi đến thân thiết như vậy, mẹ và anh ấy không thân đến mức đó đâu mà gọi như thế.”

Cao Thanh Thu nhớ vô cùng rõ ràng lúc cô kết hôn tất cả người thân họ hàng đều chế diễu cô lấy một người tàn phế.

Mẹ của cô, cũng bởi vì cái nhìn của những người đó mà tỏ thái độ với chồng cô ra mặt.

Càng về sau càng nói những lời khó nghe.

Bây giờ nghe nói Hoa Ngọc Thành tốt lên, liền chạy tới bắt quen, làm cho Cao Thanh Thu cảm thấy có chút buồn cười.

Bà Cao lấy lòng nói: “Thanh Thu, là mẹ không đúng, lúc trước mẹ lỗ mãng. Con tha thứ cho mẹ có được không? Cuối tuần nếu có rảnh thì mang Ngọc Thành về nhà, ăn chung bữa cơm được không? Mẹ nhớ con lắm, nửa năm rồi con không thèm về nhà rồi…”

“…” Cao Thanh Thu nghe xong mẹ mình nói, thật sự muốn cười nổ ruột.

Tính toán một chút, ai bảo đây là mẹ của cô cơ chứ?

Cô cũng không muốn cãi nhau với mẹ mình, Chỉ nói: “Không rảnh.”

“Vậy lúc nào hai đứa rảnh rỗi? Lúc nào đều được! Thanh Thu, con đừng so đo với mẹ nữa có được không?” Trong điện thoại, thái độ Bà Cao, quả thật là có thể dùng 4 từ ăn nói khép nép để hình dung.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK