Sau khi Cao Thanh Thu ngủ, Hoa Ngọc Thành trở trở lại thư phòng.
Màn hình máy tính trên bàn hiện ra khuôn mặt của Lý Sơn.
“Anh Hoa, chuyện anh bảo tôi điều tra đã có rồi.”
“Ừ.” Ngón tay thon dài của Hoa Ngọc Thành chậm rãi gõ mặt bàn, “Hôm nay Thanh Thu đã làm gì?”
Lý Sơn nói: “Làm thêm ngoài giờ ở nhà hàng khách sạn Minh Lệ, làm nhân viên phục vụ.”
Minh Lệ?
Đó không phải là khách sạn mà nhà họ Đinh mở đó sao?
Sau khi nghe xong, Hoa Ngọc Thành im lặng không nói gì cả. Màn hình dần tối đi. Anh đẩy xe lăn trở về phòng ngủ.
Hôm sau Cao Thanh Thu ngủ dậy, thấy Hoa Ngọc Thành đã ra ngoài thì khẽ thở phào nhẹ nhõm một hơi. Ít nhất cô có thể ra ngoài mà không cần nghĩ lý do nữa.
Đến khách sạn làm thêm, cô thay đồng phục rồi bắt đầu làm việc một cách nghiêm túc.
Lúc này đồng nghiệp bên cạnh kéo cô lại nói: “Thanh Thu, em có biết hôm nay cậu chủ của khách sạn sẽ tới đây thực tập không?”
Cậu chủ?
Cao Thanh Thu lắc đầu. Cô chỉ đến đây làm việc thôi, sao có thời gian mà quan tâm cậu chủ gì chứ.
Đồng nghiệp phấn khởi: “Nghe nói cậu chỉ bằng tuổi em đấy, còn vừa cao vừa đẹp trai nữa. Chị hóng quá đi!”
Cao Thanh Thu bật cười. Trong nhà cô đã có một ông chú đẹp trai lắm rồi, đàn ông khác cô đều chướng mắt hết.
Đang cười nói thì thấy giám đốc dẫn một nam sinh mặc sơ mi trắng đi đến. Đồng nghiệp vội kéo áo cô bảo cô xem. Cao Thanh Thu vừa ngẩng đầu lên thì thấy một bóng người quen thuộc đi về phía họ.
Vóc dáng cao gầy, cùng với khí chất thờ ơ kiêu ngạo, vừa nhìn đã khiến cô nhận ra đó là Đinh Cẩn!
Rõ ràng Đinh Cẩn cũng thấy Cao Thanh Thu. Cậu ta ngạc nhiên nói: “Cao Thanh Thu, sao cậu lại ở đây?”
Giám đốc hỏi: “Cậu Đinh, cậu quen cô ấy à?”
Đinh Cẩn mím môi: “Nhà hàng tuyển người kiểu gì vậy? Sao người nào cũng chọn đại vào hết thế?”
Ban đầu giám đốc còn tưởng Cao Thanh Thu là bạn của Đinh Cẩn, nghe thấy câu chất vấn này thì lập tức biết ngay không phải là bạn bè gì hết, là kẻ thù thì đúng hơn, bèn vội lau mồ hôi nói: “Gần đây nhà hàng thiếu nhân lực nên lúc tuyển người không kiểm tra tỉ mỉ. Không biết có vấn đề gì không?”
Đinh Cẩn còn đang giận chuyện Cao Thanh Thu chia tay với mình, sắc mặt cực kỳ khó coi.
Cậu ta lắc đầu, không nói gì cả, bảo giám đốc dẫn cậu ta đi thị sát ở nơi khác.
Từ đầu tới cuối hai người chưa nói với nhau câu nào. Cao Thanh Thu thấy bộ dáng tức giận của cậu ta, trong lòng vô cùng khó hiểu. Rõ ràng người bị cắm sừng là cô mà, cô còn chưa tức giận thì chớ, làm gì mà lại hoạnh họe trước mặt cô? Đọc full tại truyen one
Đồng nghiệp bên cạnh thấy cảnh này, kéo cô lại muốn tám chuyện một phen, đều bị Cao Thanh Thu qua loa bằng một câu “Tụi em là bạn học, trước kia từng đắc tội cậu ta” cho có.
…
Giờ nghỉ trưa, Cao Thanh Thu dùng cơm ở canteen nhân viên.
Mới ăn được một nửa thì Đinh Cẩn đột nhiên đến đây tìm cô, giơ tay kéo cô vào phòng thay đồ, khóa cửa lại.
Cao Thanh Thu không biết cậu ta muốn làm gì, cô nói lớn: “Đinh Cẩn, cậu làm gì vậy?!”
Đinh Cẩn hung hăng trừng cô: “Cậu tiếp cận tôi bằng mọi giá, sau đó lại tiếp cận cậu của tôi, tôi mới là người muốn hỏi cậu định làm gì thì có!”
“Tôi tiếp cận cậu bằng mọi giá khi nào?!” Cao Thanh Thu tức muốn chết.
“Cậu yêu đương với tôi, lại đến làm việc trong khách sạn nhà tôi, còn gả cho cậu của tôi… Nhiều chuyện trùng hợp như vậy, cậu tưởng tôi ngốc lắm à?”
Vũ Minh Hân vẫn luôn nói xấu về Cao Thanh Thu bên tai Đinh Cẩn, nói cô là loại mưu mô, mặt hiền tim đen… Dần dà Đinh Cẩn cũng bị tẩy não. Có những hành vi của Cao Thanh Thu, trong mắt cậu ta có vẻ rất là mưu mô.
Cậu ta nói nghiêm túc: “Tránh xa cậu của tôi ra.”
Cậu của mình đã từng bị Dương Nhạc Linh làm tổn thương một lần rồi, cậu ta không đành lòng nhìn cậu ấy lại bị Cao Thanh Thu làm tổn thương thêm lần nữa.
“Dựa vào đâu chứ?”
Họ đã chia tay rồi! Cô không có nghĩa vụ phải nghe lời cậu ta!
Đinh Cẩn nói: “Cậu có thích cậu của tôi đâu. Cậu ở bên cạnh cậu Thành là đang làm tổn thương người ta đó!”
“Ai bảo với cậu là tôi không thích Hoa Ngọc Thành?”