Lý Sơn đáp: “vâng.”
Anh đang định đi qua đẩy Hoa Ngọc Thành về phòng, một bóng người đã nhanh nhạy chắn ở đằng trước.
“Để tôi.” Cao Thanh Thu đứng ở sau lưng Hoa Ngọc Thành, giúp Hoa Ngọc Thành đẩy xe lăn.
Lý Sơn: “…”
Anh ta nhìn Cao Thanh Thu muốn lấy lòng Hoa Ngọc Thành, cũng không phá đám, trực tiếp đem Hoa Ngọc Thành nhường cho Cao Thanh Thu, đi ở phía trước đi nhấn nút thang máy.
Để Hoa Ngọc Thành liền cơ hội cự tuyệt cũng không có.
Anh ta bây giờ biết Cao Thanh Thu quan trọng thế nào, cho nên, rất sợ hai người họ cãi nhau.
Đến lúc đó Cao Thanh Thu mà chạy rồi, ai tới giúp anh ta dỗ Ngài Hoa?
Cao Thanh Thu đẩy Hoa Ngọc Thành tiến vào thang máy, hướng về phía Hoa Ngọc Thành hỏi: “chú ơi, chú nổi giận thật đấy à? Em cùng Tả Dục thật sự không như chú nghĩ đâu! Chú phải tin tưởng em chứ!”
Hoa Ngọc Thành âm trầm con ngươi.
Không có quan hệ gì ư?
Lại nhớ tên của người ta nhớ rõ ràng như vậy?
Cao Thanh Thu nói một hồi, cuối cùng đến phòng làm việc, Hoa Ngọc Thành cũng không hết giận.
Cô cầu cứu nhìn về phía Lý Sơn, hy vọng Lý Sơn có thể giúp cô nói vài câu.
Lý Sơn nhìn không được, mở miệng nói: “Ngài Hoa…”
Hoa Ngọc Thành nhìn ra ý đồ của anh ta, trực tiếp mở miệng cắt đứt, “Tôi phải làm việc.”
Lý Sơn không thể làm gì khác hơn là dừng lại đề tài này, đem máy tính làm việc của Hoa Ngọc Thành cầm tới, thả ở trước mặt anh.
Lúc Hoa Ngọc Thành làm việc, chưa bao giờ để cho người khác quấy rầy.
Cao Thanh Thu cùng Lý Sơn từ phòng làm việc đi ra, đứng ở cửa nhìn bộ dạng của Hoa Ngọc Thành một cái, có chút bận tâm nói, “chú ấy hình như nổi giận rồi.”
Lý Sơn đi theo nhìn Hoa Ngọc Thành một cái, cũng không có cách nào “thì cô cứ dỗ ngài ấy là được rồi.”
Nếu như Cao Thanh Thu còn dỗ không được, anh ta, thật sự cũng không giúp được.
“Làm sao mà dỗ bây giờ?” Bình thường nói hai câu, Hoa Ngọc Thành liền không tức giận. Hôm nay, cô nói nhiều như thế, anh ngay cả một câu đều không để ý tới.
Lý Sơn nói: “Tôi cũng không biết.”
Nếu anh ta mà biết, trước kia cũng sẽ không mỗi ngày đều hy vọng Cao Thanh Thu nhanh chóng trở lại giải cứu anh ta.
Hoa Ngọc Thành xử lý một đống công việc, những công việc này đều là ngày mai mới phải làm, anh trước thời hạn làm. Ngẩng đầu lên, nhìn thấy Lý Sơn đứng ở một bên, mà Cao Thanh Thu đã không thấy bóng đâu.
“Cô ấy đâu rồi?” Hoa Ngọc Thành hỏi.
Lý Sơn biết anh hỏi chính là nói tới Cao Thanh Thu, “Phu nhân thấy ngài tức giận, lại không để ý tới cô ấy, chắc lúc này còn đang ngủ.”
“…” Chưa có tới dỗ anh thì thôi, lại còn đi ngủ?
Hoa Ngọc Thành cảm thấy mình càng không thoải mái, mặt mày nặng nề đến đáng sợ.
Lý Sơn nhìn Hoa Ngọc Thành như vậy, đúng lúc khuyên nhủ: “vợ ngài ở trong trường học, khó tránh khỏi sẽ bị người khác dòm ngó. Cô ấy ưu tú như vậy, có người thích, cũng là bình thường. Ngài Hoa cũng đừng tức giận với cô ấy.”
Trọng điểm là, Hoa Ngọc Thành tức giận, thua thiệt cũng là chính bản thân anh.
Dù sao, là anh để ý Cao Thanh Thu không phải sao?
Không giống Cao Thanh Thu vô lo vô nghĩ kia, thấy Hoa Ngọc Thành không để ý tới mình, liền chạy xuống lầu đi chơi, đến bây giờ cũng không xuất hiện, cũng không tới dỗ dỗ Ngài Hoa.
Không có cách nào, ai bảo cô tuổi còn nhỏ đây?
Thiếu nữ nhỏ sao có thể suy nghĩ nhiều như vậy đây?
Giọng Hoa Châu Du từ bên ngoài truyền tới, “Ngọc Thành.”
Chị cầm trong tay cặp văn kiện, phía trên liệt kê đồ vật kết hôn của Hoa Ngọc Thành cùng Cao Thanh Thu phải chuẩn bị, đi vào, hỏi: “em xem một chút em cùng Thanh Thu lúc nào rảnh rỗi, có muốn đi chụp ảnh cưới không?”
Hoa Ngọc Thành cau mày, nhìn hai chân, bộ dáng bây giờ của anh chụp ảnh cưới gì chứ?