Khi đó, Hoa Ngọc Thành sắp trở thành con rể nhà họ,suốt ngày chỉ ở trong quân doanh, một năm chẳng thấy được một lần.
Hoa Ngọc Thành cùng Dương Nhạc Linh đính hôn đến mấy năm, từ đầu đến cuối tổng cộng chỉ ghé qua nhà ba lần, cũng chỉ ăn ba bữa cơm, sau đó liền đi.
Hoa Ngọc Thành là tâm phúc trước mắt của Lão thủ trưởng, mỗi lần tới nhà, đều làm cho ông Dương vô cùng tự hào.
Nếu như không phải là sau đó xảy ra chuyện, thì thật ra ông ta khá hài lòng với người con rể Hoa Ngọc Thành này.
Hiện tại ở trong nhà này, chỉ có Dương Nhạc Linh tiếp xúc nhiều nhất với Hoa Ngọc Thành, cho nên ông ta liền muốn để con gái ra mặt, nói chuyện với Hoa Ngọc Thành, Hoa Ngọc Thành nói không chừng sẽ nhớ tình xưa.
Nhắc tới chuyện cũ, Dương Nhạc Linh cau mày, “Ba, đó là chuyện lúc trước. Hiện tại Ngọc Thành đã kết hôn rồi, ba cũng đừng nhắc chuyện trước kia nữa. Nếu để cho vợ anh ấy nghe thấy, nói không chừng còn hiểu lầm con!”
Lý Sơn đứng ở bên cạnh Hoa Ngọc Thành, nghe Dương Nhạc Linh nói vậy, liền cảm giác trán của mình đổ mồ hôi ròng ròng.
Hoa Ngọc Thành nhìn Dương Nhạc Linh một cái, không nhịn được trong lòng cười lạnh một tiếng, cô ta sợ anh bám lấy cô ta sao? Cô ta nghĩ nhiều quá rồi!
Cũng còn may, Kỷ Minh Viễn nói, anh chỉ cần kiên trì thêm mấy tháng nữa, liền có thể đứng lên được rồi! Cũng không thật sự thành là một kẻ vĩnh viễn tàn phế!
Nếu không, thật sự sẽ bị người phụ nữ trơ trẽn này làm cho tức chết.
Anh nhìn lấy Dương Nhạc Linh, ung dung nói: ” hôm nay tôi tới, là có lời muốn nói với Cô Dương.”
Dương Nhạc Linh sửng sốt một chút, nhìn Hoa Ngọc Thành, anh không phải là muốn đến câu kéo cô ta đấy chứ?
Ngày đó ở ngay trước mặt Cao Thanh Thu, anh khó mà nói, hôm nay đặc biệt tìm đến nhà!
Nghĩ tới đây, Dương Nhạc Linh nắm quả đấm một cái, nếu như Hoa Ngọc Thành dám mở miệng, có phải đắc tội anh, cô ta cũng phải cự tuyệt.
Ông Dương là một người thông minh, đứng lên, nói: “Vậy hai đứa trò chuyện, ba đi vệ sinh”
Sau khi ông ta đi ra, Dương Nhạc Linh nhìn Hoa Ngọc Thành, cảnh giác nói: “anh biết không? hôm nay ở trường học em nhìn thấy vợ anh rồi! Cô ấy là một người rất tốt, em nhìn ra được, cô ấy rất yêu anh!”
Nghe Dương Nhạc Linh nói, Cao Thanh Thu yêu anh, Hoa Ngọc Thành lại hình dung trong đầu, hình ảnh đáng yêu muốn chết của cô.
Anh đương nhiên biết, tiểu bảo bối của là người tốt nhất trên đời này.
Lý Sơn rất bất ngờ nhìn Dương Nhạc Linh, mặc dù Dương Nhạc Linh đáng ghét như vậy, nhưng những lời này, nói ra cũng rất giống tiếng người.
Dương Nhạc Linh tiếp tục nói: “Nếu anh đã cưới cô ấy, thì phải đối tốt với cô ấy, một cách toàn tâm toàn ý yêu cô ấy, đừng suốt ngày nghĩ đến em nữa.”
Hoa Ngọc Thành nhìn cô ta một cách khinh bỉ.
Lý Sơn cạn lời.
Hoa Ngọc Thành nhìn người tự mình đa tình đang nói liên thiên nửa ngày, mới rốt cục không nhịn được mở miệng, âm thanh lãnh đạm: ” hôm nay tôi tới, là muốn nói cô, tránh xa vợ tôi một chút!”
Đối mặt cảnh cáo của anh, Dương Nhạc Linh lại thản nhiên nhướng nhướng mày, “em cũng đâu có làm cái gì, chỉ là muốn bảo cô ấy giúp khuyên nhủ anh. Cô ấy rất đáng yêu, em còn muốn làm bạn với cô ấy!”
Bạn?
Bạn của Dương đại tiểu thư, ai có thể xứng đáng?
Coi như cô ta hiện đang nguỵ trang đến mức đỉnh cao, nhưng mà Hoa Ngọc Thành biết, một khi lợi ích của cô ta bị đụng chạm, bất luận kẻ nào, đều sẽ bị cô ta xử đẹp.
Một người phụ nữ rắn độc vô tình như thế, anh tuyệt đối không muốn nhìn thấy cô ta xuất hiện ở bên cạnh Cao Thanh Thu.
Hoa Ngọc Thành nhìn Lý Sơn một cái, Lý Sơn lập tức cầm ảnh chụp đưa tới, thả ở trước mặt Dương Nhạc Linh.