Cô nói rất chân thành, cũng hoàn toàn không có vẻ chột dạ.
Cao Thanh Thu bây giờ đã hiểu rõ ràng, cô và Đinh Cẩn vốn cũng chẳng có quan hệ gì.
Sợ người nhà họ Hoa hiểu lầm, cho nên cô không nói, nhưng chú là người đáng tin, nói với chú cũng chẳng có vấn đề gì.
Lý Sơn nhìn Cao Thanh Thu, vốn còn tưởng rằng cô sẽ một mực che giấu và lừa gạt, không nghĩ tới cô lại tùy ý nói ra ngay như vậy.
Hoa Ngọc Thành dịu dàng nhìn cô: “Sẽ không đâu.”
Cao Thanh Thu đứng lên: “Vậy tôi đi tắm đây. Mệt chết mất! Muốn đi ngủ sớm một chút!”
Nguyệt sự của cô còn chưa hết, mới chỉ đi ra ngoài một chút mà cũng thật mệt mỏi!
Trong lúc cô đi tắm, Lý Sơn ngồi ở phòng khách nhìn Hoa Ngọc Thành: “Ngài Hoa, chuyện này ngài định cứ để như vậy sao?”
Hỏi cũng không hỏi một câu, Cao Thanh Thu mới chỉ làm nũng anh một chút, anh liền tin tưởng rồi.
Hoa Ngọc Thành nhìn tấm hình trên điện thoại di động: “Làm sao có thể cứ để mặc như vậy?”
Chuyện này, đã là lần thứ hai!
Vũ Minh Hân hết lần này tới lần khác gửi tin nhắn tới, muốn ly gián anh và Cao Thanh Thu, loại chuyện này làm sao có thể cứ để mặc như vậy?
Mặc dù Cao Thanh Thu không nói, nhưng Hoa Ngọc Thành đại khái đã có thể tưởng tượng ra được, Vũ Minh Hân đóng vai gì trong thế giới của cô.
Lý Sơn nhìn Hoa Ngọc Thành, hỏi: “Vậy anh định xử trí Cao Thanh Thu thế nào?”
“Xử trí?” Hoa Ngọc Thành nhìn Lý Sơn: “Tôi lúc nào nói tôi muốn xử trí cô ấy?”
“Nhưng mà…” Rõ ràng hôm nay sau khi nhận được tấm hình đó, anh vô cùng tức giận.
Lý Sơn không nói nữa, phát hiện mình hoàn không hiểu Hoa Ngọc Thành!
Vũ Minh Hân đang tắm, vừa nghĩ tới cảnh tượng bi thảm sau khi Cao Thanh Thu trở về liền vui vẻ cất tiếng hát.
Lúc đi ra liền nhận được điện thoại, là từ nhà họ Hoa gọi tới: “Là cô Vũ Minh Hân phải không?”
“Là tôi.”
“Chào cô, tôi là quản gia Nhà họ Hoa, xin hỏi cô thứ bảy tuần này có rảnh không?”
“Có.”
Hôm nay là thứ bảy, người nhà họ Hoa người phần lớn đều ở nhà, Hoa Châu Du dẫn Đinh Cẩn tới, Cao Thanh Thu cũng đi theo Hoa Ngọc Thành đến đây.
Đến cửa, Cao Thanh Thu mới nhớ tới chuyện lần trước Bà Hoa muốn hẹn ba mẹ cô, có chút bận tâm, liền hỏi Hoa Ngọc Thành: “Chú, bên ba mẹ tôi còn chưa hỏi, lát nữa bọn họ sẽ không hỏi tôi chứ?”
Chuyện này những ngày qua Cao Thanh Thu vẫn luôn nghĩ trong lòng, chỉ là… Cô còn chưa sẵn sàng.
Nếu như không vì lát nữa Bà Hoa có hỏi tới, còn tưởng rằng cô không để chuyện này trong lòng chứ!
Hoa Ngọc Thành nhìn bộ dáng lo lắng của cô: “Không sao. Có điều… Em định khi nào mới nói chuyện này với ba mẹ?”
“Tôi…” Vừa nhắc tới chuyện này, Cao Thanh Thu liền rất phiền não, một chút chủ ý cô cũng không có: “Tôi cũng không biết.”
“Vậy thì tuần tới đi, cuối tuần mọi người cũng có thời gian, em có rảnh thì gọi điện thoại hỏi ba mẹ một chút.” Cứ để cô do do dự dự như vậy không biết tới lúc nào, Hoa Ngọc Thành dứt khoát thay cô quyết định.
Cao Thanh Thu nhìn anh, muốn nói gì nữa, nhưng nhận thấy sớm muộn đều sẽ phải đối mặt với người nhà, cô gật đầu một cái: “Được rồi!”
Vào phòng khách, mọi người đều đã đến đông đủ.
Thấy Cao Thanh Thu và Hoa Ngọc Thành trở lại, Bà Hoa mặt mày hớn hở, “Thanh Thu, mấy đứa về rồi à!”
“Ba, mẹ…” Cao Thanh Thu và Hoa Ngọc Thành chào hỏi xong, ánh mắt liền rơi trên người Đinh Cẩn.
Chỉ thấy Đinh Cẩn lãnh đạm ngồi ở đó, tựa như không nhìn thấy Cao Thanh Thu, Cao Thanh Thu cũng không chào hỏi với cậu ta.
Trải qua chuyện lần trước, Cao Thanh Thu suy đoán, Đinh Cẩn hẳn sẽ không để ý đến cô nữa.