Mục lục
Kết Hôn Nhanh Chóng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vừa rồi anh không nhìn thấy gì đấy chứ?

Dù sao cô và Đinh Cẩn bị Hoa Ngọc Thành nhìn thấy đang lôi kéo giữa đường, Cao Thanh Thu cuối cùng vẫn là chột dạ.

Cô sợ anh sẽ tức giận, sợ anh sẽ ghen.

Lý Sơn ngồi ở vị trí kế bên tài xế, thấy một màn như vậy, cũng không nhịn được chảy mồ hôi lạnh khắp cả người.

Cao Thanh Thu đây là đang làm gì thế này?

Lúc trước đã không còn dính dáng gì với Đinh Cẩn nữa rồi, nhưng bây giờ hết lần này tới lần khác để cho Hoa Ngọc Thành nhìn thấy cảnh tượng như vậy.

Mặc dù anh ta không cảm thấy Cao Thanh Thu sẽ phát sinh cái gì với Đinh Cẩn, nhưng Hoa Ngọc Thành nghĩ như thế nào thì cái này rất khó nói.

Lý Sơn hiện tại rất đồng cảm với Cao Thanh Thu, ban đầu kết hôn, Cao Thanh Thu thực sự chịu rất nhiều ủy khuất và xem thường.

Vốn cho là bây giờ Hoa Ngọc Thành bình phục, cô sẽ có những ngày tháng bình yên hạnh phúc.

Nhưng bây giờ Dương Nhạc Linh ở một bên giở trò, Lý Sơn thực sự rất lo Cao Thanh Thu và Hoa Ngọc Thành xảy ra vấn đề gì.

Lúc ban đầu anh ta ghét Cao Thanh Thu thế nào, thì bây giờ ngược lại hy vọng Cao Thanh Thu có thể thuận lợi cùng Hoa Ngọc Thành hạnh phúc đến cuối đời bấy nhiêu.

Trong mắt anh ta, chỉ có Cao Thanh Thu mới là có tư cách ở bên cạnh Hoa Ngọc Thành.

Hoa Ngọc Thành nhìn Đinh Cẩn một cái, ánh mắt rơi vào trên người Cao Thanh Thu, mở cửa xe đi xuống.

Cao Thanh Thu sợ anh hiểu lầm, vội vàng giải thích: “Em và Đinh Cẩn không có gì, anh đừng hiểu lầm… Chân em bị thương, cậu ta nói muốn đưa em về…”

Hoa Ngọc Thành nhìn Đinh Cẩn một cái, đưa tay ra ôm ngang người Cao Thanh Thu lên!

Đột nhiên bị bế bổng lên, làm cho Cao Thanh Thu theo bản năng mà níu lấy quần áo của anh, có chút kinh ngạc, anh không tức giận sao?

Hoa Ngọc Thành ôm cô lên trên xe, trên khuôn mặt lãnh đạm thờ ơ kia vẫn lộ ra vẻ quan tâm khó mà giấu được, “Chân sao thế?”

Cao Thanh Thu còn có chút không phản ứng kịp, trả lời: “Hình như bị trật khớp rồi.”

Anh đưa tay ra, cầm mắt cá chân của cô, ngữ khí có vài phần trách cứ, “Làm sao không cẩn thận như vậy?”

“Không phải em cố ý.” Cao Thanh Thu nhìn người đàn ông trước mặt, ngẩn người.

Cô không ngờ vì lần này anh lại không ăn giấm?

Cái này có chút không giống tác phong của Hoa Ngọc Thành!

Nhưng mà cô cũng hơi an tâm một chút.

Hoa Ngọc Thành nhìn về phía tài xế, “Đi bệnh viện.”

Cao Thanh Thu vội cần lại: “Không cần đâu, cũng về đến nhà rồi.”

Hoa Ngọc Thành nhìn cô một cái, ngữ khí nghiêm túc: “Không nghe lời?”

“…” Trực tiếp chặn lại làm Cao Thanh Thu không dám nói lời nào.

Lý Sơn ngồi ở ghế trước, nhìn thấy Hoa Ngọc Thành quan tâm Cao Thanh Thu, không vì chuyện của Đinh Cẩn mà tức giận, cũng thở phào nhẹ nhõm.

Xe tới cửa, tài xế trực tiếp quay đầu đi bệnh viện.

Từ bệnh viện trở về, cũng đã hơn chín giờ.

Xe dừng tại cửa nhà, Hoa Ngọc Thành từ trên xe bước xuống, bế Cao Thanh Thu ra khỏi xe.

Anh rất cao, Cao Thanh Thu ở trong ngực anh, rất nhỏ bé, cô cựa quậy người một cái: “Em tự đi được mà.”

Lý Sơn lần trước đã cảnh cáo cho nên Cao Thanh Thu hiện tại không dám để cho anh bế mình nữa.

Hoa Ngọc Thành lạnh giọng: “Đừng có động đậy nữa.”

Chỉ cần là chuyện muốn tốt cho cô, anh sẽ rất bá đạo.

Cao Thanh Thu tránh ở trong ngực anh, không dám nhìn tới sắc mặt của Lý Sơn, thật sự rất sợ bị chửi tiếp!

“Ngọc Thành, Thanh Thu, hai đứa trở về rồi.” Dì Ngô nhìn thấy Cao Thanh Thu được Hoa Ngọc Thành ôm vào, lo lắng hỏi: “Thanh Thu bị làm sao thế?”

“Bị Trật khớp rồi.” Hoa Ngọc Thành ôm lấy Cao Thanh Thu, nhìn thấy Đinh Cẩn ngồi ở trong phòng khách.

Đôi mắt âm thầm, không nói gì, trực tiếp ôm lấy Cao Thanh Thu đi lên phòng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK