Cao Thanh Thu không quấy rầy bọn họ, đi tới trên ghế sa lon dài bên cạnh Hoa Ngọc Thành, an tĩnh ngồi xuống.
Cô vừa mới ngồi xuống, Tả Dục liền từ trên lầu đi xuống.
Nhìn thấy Cao Thanh Thu, nét mặt biểu lộ một nụ cười xấu xa, cậu ta cho tới bây giờ đều không phải là một người đứng đắn, nhìn cậu ta như vậy, Cao Thanh Thu trong lòng có một loại dự cảm xấu, thằng nhóc này muốn làm gì đây?
Bà Hoa nhìn thấy Tả Dục, vội nói: “Tiểu Dục, ngồi đi.”
Mặc dù Đinh Cẩn cùng Tả Dục là bạn cùng phòng, ở trong trường học mới quen, nhưng hai nhà đã quen biết từ trước.
Cho nên, bà Hoa đối với Tả Dục rất là nhiệt tình.
Tả Dục đi tới, “cháu xuống uống nước ạ.”
Bà Hoa nói: “Ngồi trước đi.”
Tả Dục mặc dù không đứng đắn cho lắm, nhưng nên lễ phép thì vẫn rất lễ phép, trước cùng Hoa Ngọc Thành chào hỏi, “cháu chào chú Hoa ạ!.”
Hoa Ngọc Thành gật đầu sau, Tả Dục mới ở trên ghế sa lon ngồi xuống.
Chẳng qua là, nhiều chỗ ngồi như vậy, cậu ta ngồi đâu không ngồi, hết lần này tới lần khác,lại ngồi ở bên cạnh Cao Thanh Thu đang ngồi.
Cao Thanh Thu: “…”
Cô hận không thể tìm một chỗ trốn đi —— vị huynh đệ này, cậu coi như muốn tìm chết, cũng đừng kéo tôi theo chứ!
Hoa Ngọc Thành nhìn Tả Dục một cái.
Bà Hoa cùng anh giới thiệu: “Đây là bạn học của Cẩn, là cháu đích tôn nhà chú Tả.”
Nhà họ Tả cũng là nhà có mặt mũi, Hoa Ngọc Thành dĩ nhiên nghe qua tên của ông nội Tả Dục, cũng đã gặp.
Hoa Ngọc Thành nhìn Tả Dục một cái, cái tên này dáng dấp có mấy phần giống ba cậu ta.
“Tả Dục!” Hoa Ngọc Thành ý vị thâm trường lặp lại một cái tên của cậu ta.
Tả Dục hướng về phía Hoa Ngọc Thành cười một tiếng, hoàn toàn không biết Hoa Ngọc Thành những lời này là có ý gì, còn tưởng rằng Hoa Ngọc Thành chào hỏi mình.
Người giúp việc bưng nước qua tới, để trước mặt Tả Dục, Tả Dục lên tiếng, “Cảm ơn.”
Cậu ta bưng lên, uống một hớp, ánh mắt rơi vào trên người Cao Thanh Thu.
Cậu ta nhìn Cao Thanh Thu, lộ ra vẻ mặt si mê: “thật không nghĩ tới, cậu lại là em họ Đinh Cẩn a!”
Lần trước ăn cơm, cậu ta luôn muốn hẹn Cao Thanh Thu, nhưng sợ hù dọa cô, lại sợ quá gấp chọc giận cô, làm cô không vui.
Bây giờ nghe nói cô là em họ Đinh Cẩn, Tả Dục cảm giác mình phảng phất có hy vọng.
Cậu ta cùng Đinh Cẩn quan hệ tốt như vậy, ông nội lại cùng người nhà họ Hoa quen biết, nếu là cùng người nhà họ Hoa nói một chút, bọn họ nhất định nguyện tác hợp cậu ta cùng Cao Thanh Thu.
“Em họ?” Cao Thanh Thu không biết thằng nhóc này đang nói gì, căn bản nghe không hiểu.
Cậu ta là từ nơi nào phán đoán, mình là em họ Đinh Cẩn?
Hoa Ngọc Thành nhìn Cao Thanh Thu một cái, thấy cô nói chuyện với Tả Dục, có vẻ như quen biết, hỏi: “hai người quen nhau sao?”
Cao Thanh Thu chính muốn giải thích mình cùng Tả Dục không quen, Tả Dục đã giành trước một bước trả lời: “Vâng, lúc ở trường học từng gặp.”
Cậu ta lúc nói chuyện, ánh mắt vẫn không có từ trên người Cao Thanh Thu rời đi, sự mến mộ với Cao Thanh Thu, một chút cũng không che giấu.
Hoa Ngọc Thành chỉ nhìn một cái, liền biết, tiểu tử này đang có ý đồ với Cao Thanh Thu.
Thật là làm phản!
Bà Hoa nghe xong, cười một tiếng, “Hình như là, mấy đứa đều học cùng một trường.”
“Không chỉ học cùng trường, còn là bạn học ạ. Thật là hữu duyên! Đúng không?” Cậu ta nhìn Cao Thanh Thu, nhíu mày.
Cao Thanh Thu không dám cùng cậu ta đối mặt, chẳng qua là dùng ánh mắt len lén nhìn Hoa Ngọc Thành một cái, phát hiện anh đã sa sầm mặt mày, mặt trở nên đen kịt.
Hoa Ngọc Thành mặc dù không có mở miệng nói, nhưng Cao Thanh Thu vẫn là cảm thấy anh đang bất mãn.