Mục lục
Kết Hôn Nhanh Chóng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cao Thanh Thu cựa quậy yếu ớt, “Anh muốn cái gì mới chịu đi?”

Hoa Ngọc Thành không trả lời mà hỏi ngược lại: “Hôm nay đi xem cuộc thi, cảm giác thế nào?”

“Khá vui.” Cao Thanh Thu nói tiếp: “Bọn họ có rất nhiều fan. Anh nói xem, có phải là rất thần kỳ hay không? Lúc trước Thanh Đức nói nó muốn làm tuyển thủ Gaming, cả nhà em đều cảm thấy nó nói đùa, nhưng không nghĩ tới, nó thật sự thực hiện được giấc mộng của mình rồi.”

Hoa Ngọc Thành ánh mắt ôn nhu nhìn lấy cô, nghe Cao Thanh Thu nói với anh chuyện ngày hôm nay.

Ánh mắt ôn nhu, giống như nước suối bao phủ cả người cô.

Cùng Hoa Ngọc Thành trò chuyện một hồi, Cao Thanh Thu thấy anh vẫn ôm chặt mình, hỏi: “Rốt cuộc anh có chịu đi không hả?”

“Không đi đâu hết.”

“Anh là đồ lừa đảo.” Cao Thanh Thu ghét bỏ nói: “Mới vừa rồi anh nói thế nào.”

“Vậy em chủ động hôn anh thì anh sẽ về.” Từ khi bọn họ ly dị, cho tới bây giờ, đều chỉ có anh chủ động.

Cao Thanh Thu nhìn Hoa Ngọc Thành, không có động tĩnh.

Mặc dù nội tâm rất muốn hôn anh, giống như trước ở trước mặt anh không chút kiêng kỵ làm nũng, nhưng cô đang cố gắng khắc chế chính mình.

Hoa Ngọc Thành thúc giục: “Nhanh lên xem nào.”

Cao Thanh Thu không làm gì được anh, ngẩng đầu lên, hôn lên mặt anh, Hoa Ngọc Thành nghiêng mặt, nụ hôn trượt lên môi anh.

Trải qua một màn kích tình vô cùng cuồng nhiệt, Cao Thanh Thu nằm gối đầu tay trong lòng Hoa Ngọc Thành, anh hỏi cô:” Ngày mai đi về cùng anh nhé? ”

“Em đã đặt vé xe cùng Lâm Vi rồi.” Cũng không thể bỏ mặc Lâm Vi đi một mình về được!

Thế thì còn gọi gì là bạn thân nữa.

Hoa Ngọc Thành ôn nhu nói: “Được, vậy sau khi trở về, buổi tối chúng ta cùng nhau ăn cơm.”

Cao Thanh Thu đáp: “Ừm.”

“Ngủ đi.” Hoa Ngọc Thành vuốt ve tấm lưng trần của cô.

Lúc này Cao Thanh Thu sực nhớ ra điều gì đó, lo lắng nói ” Anh không về phòng, nhỡ đâu mọi người phát hiện chúng ta qua đêm với nhau thì sao? ”

, “Nhìn em ngủ xong anh sẽ đi.”

Cao Thanh Thu nói: “Nhỡ đâu em ngủ rồi mà anh vẫn không đi thì sao?”

Luôn cảm thấy hiện tại anh càng ngày càng xảo trá, cũng không biết câu nào là thực, câu nào là giả.

Hoa Ngọc Thành nói: “Thế thì không đi nữa.”

Cao Thanh Thu “…”

Buổi sáng, lúc Cao Thanh Thu rời giường, Hoa Ngọc Thành đã không ở trong phòng.

Bởi vì cô muốn, cho nên, đêm hôm qua, sau khi cô ngủ, anh thật sự đã về phòng.

Một điểm này, thật ra khiến Cao Thanh Thu không nghĩ tới.

Lâm Vi gọi điện thoại, gọi cô đi xuống phòng ăn ăn sáng, Cao Thanh Thu thu dọn xong liền đi xuống.

Cao Thanh Thu lấy xong thức ăn trở lại, nhìn thấy Hoa Ngọc Thành ngồi ở bên cửa sổ, đang cùng Lý Sơn ăn bữa sáng.

Ánh nắng sáng sớm chiếu vào, anh phảng phất như là một năm thần bước ra từ trong phim.

Cao Thanh Thu nhìn anh, sợ ánh mắt của mình để lộ ra điều gì, trực tiếp đi tới bên cạnh Cao Thanh Đức ngồi xuống.

Cũng không lâu sau, Đinh Cẩn cũng tới, Cố đại thiếu gia thức dậy còn muốn hơn so với Cao Thanh Thu.

Hắn lấy phần ăn, bưng qua, ngồi cùng bàn với Cao Thanh Thu.

Hắn lên tiếng chào hỏi Cao Thanh Đức.

“Đội trưởng.” Cao Thanh Đức nhìn thấy Đinh Cẩn ngồi xuống, còn tưởng rằng Đinh Cẩn là vì cậu ta nên mới ngồi đây.

Đinh Cẩn là đội trưởng, nhưng ở trong đội,người hắn cưng chiều nhất là Cao Thanh Đức, thậm chí còn có Fan còn cảm thấy, hắn và Cao Thanh Đức là một đôi.

Trong mắt Fan, ba người này đã sớm thành cuộc tình tay ba.

Ngay cả Cao Thanh Đức, thỉnh thoảng cũng sẽ sinh ra ảo giác Đinh Cẩn thật sự có ý đồ với cậu ta.

Lâm Vi đối với đội trưởng tốt như vậy, đội trưởng cũng không động tâm, chẳng lẽ hắn thật sự thích đàn ông?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK