Cao Thanh Thu không phục nói: “Ta cũng rất đắt!”
Hoa Ngọc Thành nhìn cô, “Vậy tối nay, em ở phía trên?”
“em… em…” Cao Thanh Thu run thanh âm nói: ” chân em đau…”
Hoa Ngọc Thành hỏi: ” có ngày nào chân em không chua đau đâu chứ?”
Mỗi lần đều có thể kiếm cớ.
“Cuối tuần Giáng Sinh, phải biểu diễn tiết mục, chờ sau lễ Giáng Sinh có được hay không?”
Hoa Ngọc Thành nhìn chằm chằm cô, trong mắt cô suy nghĩ gì, anh đều biết: ” qua lễ Giáng Sinh có phải hay còn chờ qua tết nguyên đán, qua tết nguyên đán?”
Một ngày lại một ngày
Cao Thanh Thu cũng không muốn vậy, trong lòng rất ấm ức, “Ai bảo lần trước, làm em đau gần chết.”
Cũng mệt chết!
Ngày thứ hai cảm giác chính mình như không còn sức lực.
Bây giờ mỗi lần vừa nghĩ tới, liền run chân…
Hoa Ngọc Thành ôn nhu: “Đêm nay nhẹ một chút.”
“Thế nhưng là…” Cao Thanh Thu nghĩ nửa ngày, cũng không biết mình nói cái gì: “anh quá lớn.”
“…”
Hoa Ngọc Thành cảm thấy cô nói ra lời này, quả thực như đang quyến rũ một cách trần trụi.
Cao Thanh Thu nhìn mắt anh, kịp phản ứng mình nói gì, hận không thể một bàn tay tát chết mình.
cô không phải muốn khen anh! chỉ là muốn trốn tránh chút thôi!
Đây cũng là nguyên nhân cô không muốn cùng anh thân mật, bởi vì, đối với cô mà nói, thật quá thống khổ.
Mỗi lần nhiều lắm là năm phút, cô liền muốn đầu hàng, nhưng Hoa Ngọc Thành một khi bắt đầu, liền không dừng được.
bây giờ cô mới biết, đối vợ chồng mà nói, trên giường hài hòa, là quan trọng cỡ nào. Khó trách sẽ có nhiều người bởi vì loại chuyện này không hài hòa mà ly hôn như vậy.
Bị Hoa Ngọc Thành nhìn chằm rất xấu hổ, cô giải thích nói: “Ý của em là, nếu lanh nhỏ một chút liền tốt rồi.”
Choáng. Cảm thấy nói càng nhiều, sai càng nhiều.
Cô cũng không biết mình đang nói cái gì.
“…” Hoa Ngọc Thành dở khóc dở cười, cảm giác mình bị ghét bỏ một cách triệt để.
Thì ra, lớn cũng là sai?
Cũng may đêm nay, Hoa Ngọc Thành không hề giống hôm trước .
anh tỉnh táo lại, cũng cảm thấy lúc ấy mình có chút quá đáng.
Anh cũng biết Cao Thanh Thu hôm nay bị bệnh, cơm tối cũng chưa ăn, chắc chắn không có sức, cũng không khó xử cô.
anh cúi đầu xuống, hôn trán cô, “thấy em bệnh đành tha em vậy, lần sau đừng hòng thoát.”
Cao Thanh Thu không nghĩ tới, Hoa Ngọc Thành vậy mà buông tha cho cô.
Hoa Ngọc Thành hôn xong, sau đó ôm cô nằm bên cạnh, nói: “Ngủ bên này, đừng đến nửa đêm đột nhiên rớt xuống giường.”