“Không sao cả.” Nơi này là nhà mình, Cao Thanh Thu làm sao có thể để cho Lý Sơn xách hết được, “Chúng ta mỗi người xách một ít, một tý là lên đến nơi rồi.”
Đang lúc này,ông Cao và bà Cao từ trên nhà đi xuống, thấy bọn họ về tới, vội vàng qua xách đồ, “Làm sao mua nhiều đồ như vậy? Cái này cũng quá nhiều rồi!”
Nói là thế,Nhưng mà Bà Cao nội tâm lại vô cùng vui mừng.
Hoa Ngọc Thành mua những thứ này, đầy đủ để cho bà ta khoe khoang với cả khu tập thể này.
Không nghĩ tới mình cũng sẽ có ngày hãnh diện như thế này.
Những thứ này, đương nhiên sẽ không để cho Cao Thanh Thu và Hoa Ngọc Thành phải xách, Bà Cao trực tiếp để cho ông Cao phụ dọn đi lên trên nhà, Lý Sơn thấy vậy cũng đi hỗ trợ, hai người đem đồ vật toàn bộ cầm đi lên.
Bà Cao nhìn về phía Cao Thanh Thu và Hoa Ngọc Thành, nói: “Thanh Thu, mau dẫn Ngọc Thành đi lên nhà đi.”
Vào giờ phút này, nhìn lại người con rể Hoa Ngọc Thành này, Bà Cao nhìn thế nào cũng cảm thấy hài lòng.
Có tiền, dáng dấp đẹp trai, hơn nữa cũng không phải là kẻ tàn phế, còn đưa nhiều đồ như vậy.
Con rể như vậy, quả thực là từ trên trời rơi xuống mà
Đừng nói cả khu tập thể này, ngay cả khu xí nghiệp bà ta làm ngày trước, cũng không tìm được người con rể tốt hơn.
Cao Thanh Thu nhìn về phía Hoa Ngọc Thành, Hoa Ngọc Thành cầm tay cô, “Đi thôi.”
Biết bọn họ muốn trở về, Bà Cao ngày hôm qua liền quét dọn trong nhà một lần.
Đây là lần đầu tiên Hoa Ngọc Thành tới trong nhà, bà ta muốn tạo ấn tượng tốt với cậu con rể rùa vàng này.
Vào cửa, Bà Cao quay lại gọi Hoa Ngọc Thành: “Ngọc Thành, nhanh lên con.”
Ghế sa lon của Nhà họ Cao không lớn lắm, Hoa Ngọc Thành và Lý Sơn lại rất cao to, ngồi lên cảm giác khá chật chội.
Bà Cao nhiệt tình rót nước cho bọn họ, nói: “Ngọc Thành, uống nước đi.”
Hoa Ngọc Thành nhìn lý nước đặt ở trước mặt, không động, Bà Cao nói: “con yên tâm, mẹ đã khử trùng rồi.”
“…”
Cao Thanh Thu đứng ở một bên, nhìn thấy bộ dạng này của mẹ mình, nhớ tới mẹ lần đầu tiên nhìn thấy Hoa Ngọc Thành, trước sau phản ứng, so sánh, có chút buồn cười.
Bà Cao cũng cảm thấy có chút lúng túng, nói với Cao Thanh Thu: “Thanh Thu, con ngồi đây nói chuyện với chồng con đi, mẹ đi trước nấu cơm.”
Nói xong, bà ta nhiệt tình đi tới phòng bếp.
Cao Thanh Thu nhìn Hoa Ngọc Thành, nói: “Có muốn vào phòng của em không?”
Hoa Ngọc Thành đáp một tiếng, “Ừm.”
Anh đứng lên, đi theo Cao Thanh Thu vào phòng của cô.
Căn phòng của Cao Thanh Thu không lớn, giường cùng tủ quần áo, bàn đọc sách chen chúc chung một chỗ, không gian rất nhỏ.
Cô rất thích sách,những cuốn đã dùng qua, cũng sẽ đặt chung một chỗ.
Cao Thanh Thu rất lâu không có trở về nơi này ở rồi, nhưng biết hôm nay cô trở về, tối hôm qua Bà Cao đặc biệt quét dọn qua, nhìn qua rất sạch sẽ.
Hoa Ngọc Thành đứng ở cạnh cửa, nhìn bên trong, không động tĩnh.
Cao Thanh Thu nói: “Có hơi nhỏ, nhưng mà anh có thể ngồi trên giường.”
Hoa Ngọc Thành nhìn cô, cười nói: “Không sao.”
Đây là lần đầu tiên anh vào phòng của cô —— căn phòng mà cô ở từ nhỏ đến lớn, trên vách tường còn có một dán giấy đã cũ, tất cả đều là vết tích trưởng thành của cô.
Cơ hồ trong nháy mắt, anh liền tưởng tượng ra Cao Thanh Thu khi còn bé ngủ ở chỗ này, làm bài tập trông như thế nào.
Anh ngồi xuống mép giường, ánh mắt rơi vào tấm poster trên bức tường hỏi “Đây là…”
“Ây.” Cao Thanh Thu nhìn poster của Châu Kiệt Luân, nói “Đây là… thần tượng của em.”
Lúc trước có một thời gian cô điên cuồng mê luyến Châu Kiệt Luân, cho nên mua tấm áp phích này.
Chẳng qua là không biết tại sao, bị Hoa Ngọc Thành để mắt tới xong, cô lại có một loại cảm giác chột dạ.