“Em biết người khác thế nào sao?” Hoa Ngọc Thành ý vị thâm trường nhìn cô.
“Lâm Vi nói cô ấy và Tả Dục một tháng một lần.” Thực sự thì Cao Thanh Thu thật đúng là có cùng người khác thảo luận đề tài này.
Hoa Ngọc Thành nhìn Cao Thanh Thu, có chút không nghĩ tới, ” Thì ra phụ nữ bọn em còn thảo luận những vấn đề này?”
“Tại sao đàn ông các anh có thể thảo luận, phụ nữ bọn em lại không thể thảo luận chứ?”
“Vậy không phải anh càng phải cố gắng hơn nữa, để cho bọn họ phải hâm mộ em sao?”
“…”
Cao Thanh Thu nhìn Hoa Ngọc Thành, chỉ muốn đánh anh một trận, tại sao anh nói chuyện này mà còn tỏ ra đắc ý đáng ghét như thế cơ chứ?
Đang lúc này, có tiếng gõ cửa, là âm thanh của Lý Sơn, ” Anh Hoa.”
“Anh ra đi kìa, Lý Sơn đang tìm anh đấy, đừng quấy rầy em ngủ nữa.”
Hoa Ngọc Thành nhìn cô một cái, đứng lên đi mở cửa.
Lý Sơn tìm Hoa Ngọc Thành nói chuyện công việc, Hoa Ngọc Thành liền trực tiếp đi ra ngoài.
–
Cao Thanh Thu nằm ở trên giường, không ngủ được, mặc quần áo, từ trên lầu đi xuống, nhìn thấy Hoa Châu Du đang nói chuyện với Hoắc Chấn Đông, “Lần sau cậu qua đây chơi nhé!”
Hoắc Chấn Đông gật đầu, ” Vâng, lần sau em nhất định sẽ tới đây ”
Anh ta nhìn Cao Thanh Thu từ trên lầu đi xuống, ánh mắt rất ôn nhu, ” Thanh Thu.”
” Anh phải đi về rồi à?”
Hoắc Chấn Đông nói: ” Ừ, trong nhà anh có chút chuyện, bố anh bảo anh về sớm một chút. Lần sau lại tới thăm mọi người.”
“Ngọc Thành đâu rồi?” Hoa Châu Du hỏi.
Quản gia nói: “Ngọc Thành ở trong thư phòng, đang nói chuyện công việc.”
Hoắc Chấn Đông cười thân thiện, ” Cậu ta đang bận bịu thì không cần quấy rầy đâu.”
Hoa Châu Du nói: ” Để chị bảo tài xế đưa cậu ra sân bay.”
“Vâng ạ.” Hoắc Chấn Đông cũng không khách khí, “Cảm ơn chị.”
Sau đó 2 người cùng đi ra khỏi cửa.
Cao Thanh Thu nhìn bóng lưng Hoắc Chấn Đông, Hoa Ngọc Thành đi xuống, đứng ở bên cạnh cô, ” Em đang nhìn cái gì thế?”
“Hoắc Chấn Đông đi rồi.” Cao Thanh Thu nói: “Sao anh ta lại đi sớm như vậy nhỉ?”
Hoa Ngọc Thành nhìn bóng lưng của Hoắc Chấn Đông, mùi giấm thoáng bốc lên “Làm sao, không nỡ à?”
“Nói nhăng gì đó?” Cao Thanh Thu nhìn Hoa Ngọc Thành, trước anh sẽ không bao giờ nói như vậy, coi như cô có nói chuyện với Hoắc Chấn Đông anh cũng sẽ không cảm thấy có cái gì.
Cao Thanh Thu hỏi: ” Em cảm giác thế nào cũng thấy giống như anh đang giận anh ta thế?”
“Tức giận?” Hoa Ngọc Thành không nghĩ tới tâm tư của mình nhanh như vậy liền bị Cao Thanh Thu nhìn đi ra rồi.
Anh biểu hiện cảm xúc rõ ràng đến như vậy sao?
Anh xoay người, hướng ghế sa lon đi tới, “Tức giận gì chứ.”
“Em thấy có mà.” thật ra thì Cao Thanh Thu vẫn có chút lo lắng, “Những gì Vũ Minh Hân nói chắc anh không có để ở trong lòng chứ?”
Cao Thanh Thu luôn cảm thấy, đây chính là một quả bom hẹn giờ, nói không chừng những lời đó của Vũ Minh Hân đã gieo mầm hạt giống ghen tỵ vào trong lòng Hoa Ngọc Thành.
Mặc dù anh là một người đàn ông lý trí, nhưng rốt cuộc cũng là một người đàn ông không hơn không kém, không phải là thần tiên, khó tránh khỏi sẽ có suy nghĩ cực đoan.
Hoa Ngọc Thành ngồi xuống, nhìn Cao Thanh Thu, đưa tay kéo cô vào trong ngực, “Vậy em nói xem, anh và Hoắc Chấn Đông, ai đẹp trai hơn?”
Cao Thanh Thu đối mặt hắn vấn đề ngây thơ này, nhịn không được bật cười, ánh mắt giống như cong cong trăng sáng, làm cho nụ cười của cô thoạt nhìn phá lệ rực rỡ, “Đương nhiên là chồng em đẹp trai nhất rồi! Ở trong lòng em, anh là người đẹp trai nhất, Hoắc Chấn Đông xấu xí chết đi được, liền ngay cả một đầu ngón tay của anh cũng không sánh nổi.”
Lúc này nếu mà nói Hoắc Chấn Đông đẹp trai hơn anh, đây không phải là muốn chết sao?
Hoa Ngọc Thành nghe thấy Cao Thanh Thu nói xong, nghiêm túc gật đầu một cái, ” Kỹ thuật nịnh hót của em tiến bộ không ít.”
Cao Thanh Thu: “…”
Rõ ràng cô đang khen mà còn bị người ta hiểu lầm thành nịnh hót, buồn quá đi mất!