ông Dương nói: “Hoa Tổng khách khí, nếu con gái tôi có cái gì mạo phạm đến cậu thì mong cậu có thể bỏ qua cho nó, thật ra ban đầu, tôi vẫn cảm thấy rất tiếc nuối về hôn sự của cậu và Nhạc Linh. Hiện tại cậu cùng với Thanh Thu ở chung một chỗ hạnh phúc mỹ mãn, chúng tôi cũng mừng thay cho cậu.”
Hoa Ngọc Thành dương khóe miệng lên, “Cảm ơn Dương tổng quan tâm.”
Cao Thanh Thu ngồi ở một bên, không hiểu bữa cơm này của bọn họ có dụng ý gì.
Cơm nước xong, ông Dương tìm một cái cớ xin về trước, lúc về cìn kéo cả Dương Nhạc Linh đi, vừa ra cửa, ông Dương đã nhìn lườm Dương Nhạc Linh, thấp giọng nói: “Có phải con lại đi trêu chọc Hoa Ngọc Thành rồi hay không?”
“Con không làm gì hết.” Dương Nhạc Linh phủ nhận nói.
Cô ta không hề làm gì cả, Hoa Ngọc Thành không biết tại sao lại tính sổ trên đầu mình chứ?
Hơn nữa hôm nay Hoa Ngọc Thành cũng không nói gì!
“Dương Nhạc Linh, ba nói cho con biết.” ông Dương nghiêm túc nhìn con gái, “con đừng tiếp tục gây chuyện gì nữa, biết không? Con chọc ai thì chọc, cũng chớ đi chọc vị tổ tông này, tính khí của cậu ta thế nào cũng không phải con không biết.”
Ông ta thực sự sợ Dương Nhạc Linh lại đắc tội Hoa Ngọc Thành, gây ra phiền toái gì, đến lúc đó chính Dương Nhạc Linh cũng thua thiệt.
Hiện tại ông ta thực sự sợ Hoa Ngọc Thành rồi, không có chút nào dám phách lối.
Dương Nhạc Linh yên lặng không có lên tiếng, ” Con vốn không chọc giận anh ta, ba cứ như vậy là vì không muốn nhìn thấy con có phải không, nếu là như vậy thật thì ngày mai con liền đi ngay cho khuất mắt ba.”
Vốn cô ta muốn lưu lại, tìm cơ hội gặp Hạ hạ, nhưng mà làm thế nào cũng không tìm được cơ hội.
Hiện tại Hoắc Chấn Đông cũng trở về, Dương Nhạc Linh cũng không muốn lưu lại nữa.
Cô ta cảm giác địa vị của mình bây giờ ở nhà còn không bằng Vũ Minh Hân.
…
Trong phòng khách, Cố Sâm nhìn lấy Hoa Ngọc Thành, “Bọn họ làm gì chọc tới cậu rồi hả?”
Anh ta nhìn ra được, Hoa Ngọc Thành lần này mời ông Dương cùng Dương Nhạc Linh đi ra đây, chính là muốn cảnh cáo.
Nếu không, với tính cách của Hoa Ngọc Thành, để cho Anh cùng ông Dương ăn cơm là truyện không thể nào xảy ra.
Hoa Ngọc Thành bình tĩnh nói: “Không có gì!”
Cố Sâm nhẹ nhàng cười một tiếng, “Không có mới là lạ, tính cậu ra sao tôi còn không rõ ràng sao?”
“Chừng nào thì Anh mới rời khỏi Dương Thị?” Hoa Ngọc Thành nhìn Cố Sâm, lại hỏi vấn đề cũ.
Anh luôn hy vọng Cố Sâm có thể đầu quân cho mình, dù sao trong mắt anh, Cố Sâm chính là một nhân tài hiếm có.
Cố Sâm nói: “Còn chưa nghĩ ra.”
Thái độ của anh ta vẫn giống như trước.
Hoa Ngọc Thành thành khẩn nói: “vậy anh suy nghĩ thật kỹ đi, cho tôi câu trả lời sớm một chút.”
“Ngọc Thành.” Cố Sâm lật bài, ” Cậu biết tôi sẽ không có khả năng tới chỗ cậu mà.”
“Tại sao?” Hoa Ngọc Thành nói: “anh cảm thấy chỗ tôi không bằng Dương Thị sao? Anh cảm thấy những thứ ông Dương có thể cho Anh tôi không cho được sao?”
Hoa Ngọc Thành thực sự rất coi trọng nhân tài, nhất là Cố Sâm, luôn muốn đào Anh ta về.
Cố Sâm nhếch mép lên, “Tôi biết cậu có thể cho tôi rất nhiều thứ, chỉ là tôi nỗ lực lâu như vậy, đối với Dương Thị có tình cảm sâu sắc rồi. Ban đầu vào nơi này, cũng là chị cậu giới thiệu! Cậu xem, đã nhiều năm như vậy, tôi cũng không thể nói đi là đi, đối với tôi mà nói là vô trách nhiệm, đối với Dương Thị cũng vậy.”
Cố Sâm rất có năng lực, công ty không ít người, bao gồm hội đồng quản trị cũng đều ủng hộ anh ta.
Nếu anh ta thật muốn đi, đối với Dương Thị mà nói sẽ tạo ra hỗn loạn rất lớn.
Là một đứa con riêng, lúc trong tay không có cái gì, thì Dương Thị này chính là thành tựu lớn nhất của anh ta.
Nếu như đứng núi này trông núi nó, nói đi liền đi, há chẳng phải là vong ân phụ nghĩa?
Anh ta đã nói ra như vậy rồi, Hoa Ngọc Thành ngược lại có điểm không biết nên nói như thế nào.
Hoa Ngọc Thành nói: “Tôi vẫn hy vọng anh có thể cân nhắc một chút.”
Danh Sách Chương: