Khoảng thời gian này cô rất bận rộn, cũng không chú ý vấn đề này.
“Bình thường cô có bị đau bụng kinh không?”
“Có.” Cao Thanh Thu gật đầu: “Mỗi lần kinh nguyệt tới, đều rất đau, cả người lạnh toát.”
Con gái luôn xấu hổ khi nhắc đến những chuyện này, loại vấn đề này, cô cũng ngại đi bệnh viện tư vấn.
Nữ bác sĩ nói: “cô đang có triệu chứng của cung hàn, bình thường phải chú ý nhiều điều chỉnh,đến kỳ kinh nguyệt không nên đụng vào nước lạnh, cũng không được ăn đồ lạnh. Chú ý giữ ấm, nhất là bây giờ mùa đông rồi. Nếu cô không cố gắng điều chỉnh mà nói, sau này cô sẽ rất khó có thai.”
“… Nghiêm trọng như thế sao?” Cao Thanh Thu lúc trước chưa bao giờ để ý những thứ này, thường xuyên lúc kinh nguyệt tới, dùng nước lạnh, làm công,…không kiêng kỵ gì.
Nhưng cũng không nghĩ tới sẽ nghiêm trọng như thế.
Nữ bác sĩ nói tiếp: “Cho nên sau này phải cố gắng chú ý. Đơn thuốc tôi kê, cô phải uống đều để điều chỉnh thân thể một chút.”
“Được rồi, cảm ơn bác sĩ!.”
–
Sau khi bác sĩ rời khỏi đó, Hoa Ngọc Thành nhìn Cao Thanh Thu,hỏi “Hiện tại yên tâm rồi chứ?”
Trước cuống cuồng thành như vậy, làm anh cũng không nhịn được lo lắng theo.
Cao Thanh Thu còn nhỏ, hiện tại lại đang đi học, nếu để cho cô mang thai,chính là thiếu trách nhiệm đối với cô.
Cao Thanh Thu gật đầu một cái, đồng thời lại có chút lo lắng, “Nhưng mà, mẹ và chị phải làm sao bây giờ?”
Nhớ tới ánh mắt mong chờ của hai người họ, Cao Thanh Thu cảm thấy không mặt mũi nào đối mặt.
Hoa Ngọc Thành nói: “Bây giờ em lo cho bản thân mình trước đi! Lo cho người khác làm gì?”
Sơ ý một chút, bảo bối của anh lại bị bệnh!
Thật là muốn đút cô vào túi áo mang theo bên người mà.
Hoa Ngọc Thành nhanh chóng đưa nước tới, giúp Cao Thanh Thu lấy thuốc, đưa cho cô.
Cao Thanh Thu ngoan ngoãn uống thuốc anh đưa cho.
Hoa Ngọc Thành nghiêm túc nói tiếp: “Sau này cảm thấy không khỏe ở đâu thì phải gọi cho anh ngay, không được chịu đựng một mình, nhớ chưa!”
Cô vợ ngốc nghếch này làm cho anh không lúc nào không khỏi bận tâm về cô, chỉ muốn ở bên bảo vệ, che chở, chăm sóc cho cô!
Cao Thanh Thu tỏ ra ủy khuất,nói “Đều là tại Lâm Vi nói em mang thai rồi,làm em bị dọa đến ngu người luôn.”
Lúc đầu cô cũng không nghĩ đến, nhưng Lâm Vi nói thế, chị cũng nói vậy…
Lúc đầu cô cũng cảm giác dạ dày khó chịu, kết quả bị bọn họ vừa nói như vậy, làm cho cô thật sự tưởng mình mang thai rồi!
Hoa Ngọc Thành nghe xong lời cô nói, nhịn không được bật cười, “Em là lợn ngốc sao?”
Chỉ tưởng mình mang thai thôi, mà đã bị dọa sợ đến như vậy.
“Anh mới là lợn không não ý. Em đã mang thai bao giờ đâu, làm sao mà biết được?” Cao Thanh Thu cúi đầu, giải thích: “Hơn nữa, em còn lo lắng vì em không biết phải làm sao. Nếu như em có thai rồi, em lại không muốn phá nó đi.”
Cũng may chẳng qua là sợ bóng sợ gió một trận, cô nhẹ nhõm không ít.
Hoa Ngọc Thành nghe xong lời cô nói, cảm thấy có chút đau lòng.
Rõ ràng cảm thấy đứa bé này không nên tồn tại, nhưng lại không muốn phá thai, chính vì vậy mà cô mới khổ sở do giằng xé nội tâm.
Anh đưa tay ra, ôn nhu nâng khuôn mặt của cô lên, “Anh biết, Sau này anh sẽ cẩn thận hơn.”
“…” Cao Thanh Thu đỏ mặt, lắp bắp: “Sau này gì chứ…, anh đi mà xx một mình? Em cảm thấy anh nên quay về dáng vẻ trước kia, em không thích dáng vẻ lưu manh của anh chút nào. Trả lại ông chú cao lãnh cấm dục cho em.”
Hoa Ngọc Thành”…”
Rất nhanh, bà Hoa và Hoa Châu Du từ bên ngoài tiến vào.
“Tiểu Thu.” Bà Hoa mở miệng.
Cao Thanh Thu thấy họ, chuẩn bị từ trên giường bò dậy: “Mẹ, chị.”
Hai người không phải là biết cô không mang thai, tới phê bình cô đấy chứ?
Giọng nói của bà Hoa lại phá lệ ôn nhu: “Đừng dậy, không khỏe thì cứ nằm đi.”