Mục lục
Kết Hôn Nhanh Chóng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vũ Minh Hân đại khái không nghĩ tới,những lời mà trước đó cô dùng để nói Cao Thanh Thu, lại bị người khác dùng để nói mình.

Cô ta hướng về phía Lý Sơn không khách khí chút nào đáp trả, “anh cũng chỉ là một tên trợ lý quèn, dựa vào cái gì nói tôi như vậy! Nhà họ Hoa cũng chỉ coi anh như nô bộc của Hoa Ngọc Thành, anh thật sự cho rằng mình rất quan trọng sao?”

Lý Sơn dương khóe miệng lên, ” Đúng, tôi chỉ là một trợ lý quèn. Ở trước mặt Ngài Hoa tôi chẳng là gì. Nhưng mà, giống như công ty nhà họ Vũ của bố cô, trong nhà tôi có năm cái. Nói như vậy, Cô Vũ hiểu được định vị của mình rồi chứ?”

Anh ta hoàn toàn có thể ở trước mặt Vũ Minh Hân kiêu ngạo.

“…”

Lý Sơn tốt nghiệp trường đại học danh tiếng ở nước ngoài, dăm cái công ty vừa nói trên cũng chỉ là phần tài sản nhỏ không đáng kể đến của anh ta,nhưng anh ta lại cam nguyện ở bên cạnh Hoa Ngọc Thành làm một trợ lý quèn.

Bàn về học tập, Vũ Minh Hân không sánh bằng Cao Thanh Thu.

Bàn về gia cảnh, ở trong mắt người nhà họ Hoa, Vũ Minh Hân cũng chẳng có gì để so với Cao Thanh Thu cả, vì trong mắt họ, kể cả Cao Thanh Thu và Vũ Minh Hân đều chỉ thuộc giai tầng dưới mà thôi. Nếu ban đầu Cao Thanh Thu không phải là người Hoa Ngọc Thành nhất quyết đòi lấy thì căn bản, cô cũng không có vận may bước chân vào Nhà họ Hoa.

Phải biết, Vũ Minh Hân là người rất kiêu ngạo, lúc nào cũng cảm thấy gia cảnh của mình tốt hơn so với Cao Thanh Thu, cảm thấy nhà mình giàu hơn so với Cao Thanh Thu, nhưng mà nghe Lý Sơn sự tự tin của cô ta bị đả kích đến âm vô cực.

Nhà họ Dương

Ông Dương đang dùng cơm, một bên nói chuyện với Dương Nhạc Linh, “Sau khi con trở về làm được gì rồi hả? Bố bảo con đi tìm Hoa Ngọc Thành nói chuyện mà sao con không chịu nghe lời hả?”

“Bố.” Dương Nhạc Linh làm nũng nói: “con tìm anh ta nói chuyện rồi mà anh ta không nghe! Con có thể có biện pháp gì được?”

Đang lúc này,thư kí của Ông Dương, từ bên ngoài đi vào, nói: ” Chủ tịch, Nhà họ Vũ đem mảnh đất kia bán cho Nhà họ Hoa rồi.”

Nghe đến đó,Ông Dương sửng sốt, ngay sau đó nở nụ cười, mang theo một loại ý vị sâu xa, “tên nhà họ Vũ kia lá gan cũng lớn lắm, tôi đã tìm người nói với ông ta đến như vậy rồi mà ông ta còn dám đứng về phía Nhà họ Hoa. ”

Mặc dù ông ta biết, hiện tại Hoa Ngọc Thành đang nhắm vào mình, có rất nhiều tên tiểu nhân cũng đều xem thường mình, nhưng, Hoa Ngọc Thành có thể xem thường ông ta không có nghĩa những người khác cũng có thể.

Dương Nhạc Linh nhìn lấy bố mình, cũng không nói gì, đứng lên, “con đi lên phòng nghỉ ngơi trước.”

Từ ánh mắt của bố mình, cô ta có thể nhìn ra được, Nhà họ Vũ sắp gặp họa sát thân rồi.

Sau kỳ nghỉ tết Nguyên đán, Vũ Minh Hân không còn có xe đưa xe đón như trước nữa,, ngày đó sau khi về nhà, bị cha mẹ dạy dỗ một trận. Chẳng những sinh hoạt phí bị cắt 1 nửa, ngay cả xe đi học cũng bị cắt luôn.

Cô ta tiến vào trường học,mấy nữ sinh lúc trước nịnh nọt cô ta để làm quen với thấy cô ta đều lộ ra vẻ mặt khinh thường.

Hiện tại mọi người đều biết, Vũ Minh Hân là một kẻ lừa đảo.

Còn dám nói mình là bạn của, nếu như là bạn thật có ai lại bóc phốt ầm ĩ như vậy không?

Vũ Minh Hân vốn muốn mượn tiếng của để lấy lại mặt mũi, lại không nghĩ rằng, vì vậy càng làm cho mình trở nên thảm hại hơn, thành chuột chạy qua đường, người người muốn đánh.

Cùng lúc đó, Lâm Vi cũng từ quê lên.

Cao Thanh Thu ngồi tại chỗ, nhìn Lâm Vi, “Mẹ cậu đã khỏi ốm chưa?”

“Ừm.”

Cao Thanh Thu nói: “Chuyện lúc trước, là lỗi của mình, mình hiểu lầm cậu rồi.”

Mặc dù trả thù Vũ Minh Hân, nhưng tóm lại cô thiếu Lâm Vi một câu xin lỗi.

Cô còn chưa tìm hiểu ngọn ngành, liền hiểu lầm Lâm Vi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK