Giống như khi đi thi vậy, thường ngày bạn có thành tích tốt nhưng vì lo lắng mà không phát huy tốt được, người khác cũng sẽ không cho bạn thêm cơ hội nào cả.
Mà Vũ Minh Hân, tuy là được điểm cao, nhưng cô ta lại không tự tin với chính mình, sợ thua người khác mới có kết cuộc thế này, không oan uổng chút nào cả.
Cao Thanh Thu cười cười: “Thật ra, em khá là ngưỡng mộ cô ta.”
“ngưỡng mộ cái gì?”
“Cô ta là người đa tài đa nghệ từ nhỏ, biết múa, biết đánh đàn piano, em đều không biết về những thứ này.” Gia cảnh nhà cô luôn không khá gì, ba mẹ có thể nuôi cô và Thanh Đức ăn no, mặc ấm, đi học đã không dễ rồi.
Lại sao có thể chăm lo thêm những việc khác chứ….
Những đưa trẻ giống như bọn họ trên thế giới này còn rất nhiều.
Cũng là vậy, Vũ Minh Hân đối với Cao Thanh Thu mà nói, là một người luôn ở trên cao, không chịu được Cao Thanh Thu có bất cứ mặt nào hơn cô ta.
Hoa Ngọc Thành nói: “Cô ta biết, người khác cũng biết, nhưng thứ em có, người khác không có.”
Cao Thanh Thu ngẩng đầu nhìn Hoa Ngọc Thành: “Chú nói là chú sao?”
Cô có, người ta không có, vậy chính là chú rồi.
“…” Hoa Ngọc Thành nghẹn lời nhìn Cao Thanh Thu, rất bái phục tuyến suy nghĩ của cô.
Thứ Hoa Ngọc Thành muốn nói là, cô dung cảm hơn so với người khác rất nhiều, còn có một tinh thần quả cảm nữa.
có có điểm xuất phát thấp nên không sợ thất bại, cho nên chăm chỉ hơn bất cứ ai, gan cũng lớn dám đi làm bất cứ chuyện gì mà mình muốn làm.
mà ngược lại thì Vũ Minh Hân có điều kiện gia đình tốt hơn thì lại luôn sợ hãi thất bại.
Lễ quốc khánh được nghỉ 7 ngày.
Hoa Châu Du cùng Cố Trường Bình và Ông Hoa cùng bà Hoa đi ra ngoài chơi.
Đinh Cẩn mê mệt chơi game, không đi theo, trọng điểm là, nếu có đi, thì phải nhìn ba mẹ hắn ân ân ái ái, nói không chừng thỉnh thoảng còn bị ba hắn dạy bảo.
tâm tình Vũ Minh Hân không tốt, lại mất hết mặt mũi ở trường học, nên cũng đi bên ngoài giải sầu.
So với người người đi ra ngoài du lịch, kỳ nghỉ của Cao Thanh Thu chỉ có một việc duy nhất: Làm thêm, làm thêm, làm thêm.
Hoa Ngọc Thành vì chân mà không tiện ra ngoài, cho nên cũng ở lại trong nhà nghỉ ngơi, không đi ra ngoài.
Lý Sơn đẩy anh từ trong phòng làm việc đi ra, ra phòng ăn ăn cơm trưa, không thấy Cao Thanh Thu đâu.
Việc này làm cho Hoa Ngọc Thành không nhịn được nhíu lông mày, “cô ấy lại đâu mất rồi?”
Lý Sơn nói: ” cô ấy đi làm thêm với bạn cô ấy ở một quán cà phê gần trường học.”
Kì nghỉ quốc khánh năm nay khá dài, Kinh Châu lại có vô số danh làm thắng cảnh,lượng khách đổ về đây ngùn ngụt, lúc này làm thêm, tiền lương cao hơn ngày thường nhiều.
Hoa Ngọc Thành nhíu mày một cái, Cao Thanh Thu chỉ có ở nhà ngày hôm qua cùng với anh, còn đâu chẳng thấy tăm hơi, anh có cảm thấy cô đang làm lơ mình.
Lý Sơn nhìn Hoa Ngọc Thành, cảm thấy khó hiểu, “Ngài Hoa tại sao không trực tiếp đưa tiền cho cô ấy, lại để cô ấy ra ngoài làm thêm?”
Cao Thanh Thu khổ cực làm thêm ở bên ngoài, một ngày có thể nhận được 700 nghìn, cũng đã tốt lắm rồi.
Cô hoàn toàn có thể sống an nhàn sung sướng, không cần làm gì, chỉ cần ở cạnh Hoa Ngọc Thành là được. Hoa Ngọc Thành tùy tiện cho tiền tiêu vặt, cũng nhiều hơn cô bục mặt đi làm thêm bên ngoài.
Hoa Ngọc Thành nói: “đó là tự do của cô ấy.”
Là một con người độc lập, mà không phải là một con búp bê trong tủ kính của anh.
Cao Thanh Thu mặc dù là một người không cam lòng với hiện tại, thời khắc muốn thay đổi, nhưng, mục tiêu của cô, tuyệt đối không phải là muốn thông qua đàn ông để thay đổi cuộc sống của bản thân mình.
Cô thiếu tiền như thế, liền ngay cả ban đầu, lần đầu tiên đến Nhà họ Hoa, ba mẹ của Hoa Ngọc Thành cho cô bao tiền lì xì, cô cũng không động vào, cho tới bây giờ không có lấy đi ra nói mua quần áo gì cả cho bản thân mình.