Cô nhớ Thanh Đức không biết bơi mà chồng cô lại biết bơi, nói như vậy cũng không sai.
Nói xong câu này, Cao Thanh Thu liền cảm giác không khí chung quanh dường như có chút mát mẻ.
Cô nhìn Hoa Ngọc Thành, nói: “ Anh tắm xong rồi à?”
Trong lòng Hoa Ngọc Thành mất hứng, dứt khoát không nói chuyện.
Thấy anh không lên tiếng, Cao Thanh Thu nói: ” Tự nhiên anh hỏi em chuyện ấu trĩ như vậy làm gì chứ?”
Chuyện Ngây thơ như vậy mà anh cũng có thể hỏi ra được.
Phỏng chừng cũng chỉ có anh có thể hỏi được thôi!
Dù sao bạn nhỏ Hoa Ngọc Thành năm nay mới ba tuổi.
Hoa Ngọc Thành nhìn cô, nghiêm giọng ” Em còn chưa chịu đi ngủ có phải không? Phát sóng trực tiếp kia thì có gì để xem?”
Nói xong, anh trực tiếp tịch thu điện thoại từ trong tay cô.
Ai bảo cô cứu Thanh Đức mà không cứu anh?
Ông chú nào đó vô cùng buồn bực.
Cao Thanh Thu vẫn còn cố nhoài người theo, ” Em còn chưa thấy cô gái kia mà!”
Hoa Ngọc Thành căn bản không nghe, trực tiếp đem điện thoại bỏ qua một bên.
Cao Thanh Thu cũng không dám phản kháng, chỉ có thể yên lặng mà nhịn, lần sau Thanh Đức Live thì xem lại vậy!
Phải đến ngày hôm sau Cao Thanh Thu mới phát hiện ra Hoa Ngọc Thành đang ghen.
Buổi sáng, Cao Thanh Thu thức dậy sớm, tự mình làm bánh ngọt, không cẩn thận làm hơi nhiều.
Cô đi ra, nhìn thấy Hoa Ngọc Thành ngồi ở chỗ đó nhìn máy tính, hỏi: ” Ông xã, em làm bánh ngọt anh có muốn ăn không?”
Bình thường Hoa Ngọc Thành cũng không thích ăn ngọt cho lắm, nhưng nếu là Cao Thanh Thu làm thì anh vẫn sẽ ăn một ít
Kết quả, lần này Hoa Ngọc Thành lại không thèm nể mặt mũi, trực tiếp cự tuyệt, “Không ăn.”
Cao Thanh Thu nói: “Vậy em để lại một ít, còn lại mang cho Thanh Đức hết! Nó suốt ngày phải luyện tập, chắc cũng không có thời gian đi ra ngoài mua đồ ăn. Em tiện thể đi qua thăm nó xem thế nào, xem nó có thiếu cái gì không?.”
Đã rất lâu rồi Cao Thanh Thu không liên lạc với bố mẹ của mình, bình thường cũng là thông qua Thanh Đức để hỏi tình hình trong nhà, cô đến đó xem có thể giúp cái gì thì sẽ giúp một chút
Dù sao cũng là máu mủ tương liên.
Hoa Ngọc Thành nhìn bánh ngọt trên bàn, nghe thấy Cao Thanh Thu bảo muốn đi đưa cho Cao Thanh Đức ăn, lập tức không vui, ” Để lại đó, anh ăn hết ”
“…” Cao Thanh Thu kỳ quái nhìn lấy anh, “Vừa rồi anh còn nói không ăn cơ mà.”
“Hiện tại đổi ý rồi.”
Cao Thanh Thu căn bản không nhận ra thật ra anh đang giận lẩy mình.
Cô nói: ” Vậy em để lại cho anh một ít, còn lại cho Thanh Đức nhé ”
” Anh muốn ăn hết chỗ đấy.” Muốn cho Cao Thanh Đức? Không có cửa đâu!
Nhất là Cao Thanh Thu làm, toàn bộ đều phải thuộc về anh hết.
“…” Cao Thanh Thu không dám tin nhìn lấy anh, “Nhưng mà chỗ này nhiều như vậy, anh xác định có thể ăn hết sao?”
“Có thể.”
Từ trước đến giờ anh không thích ăn đồ ngọt, cư nhiên có thể ăn hơn một nửa cái bánh ngọt sao?
Nếu đến mức này mà Cao Thanh Thu còn không nhìn ra được anh là đang ghen mới là lạ.
Cao Thanh Thu cũng rất phối hợp, cũng bóc mẽ anh, chẳng qua cô chỉ xấu bụng cắt cho anh một tảng lớn đặt vào trước mặt anh, “Vậy anh ăn đi.”
Hoa Ngọc Thành nhìn miếng bánh ngọt, trên mặt vẫn còn bơ bóng bẩy: “…”
Cảm giác không muốn ăn một chút nào.
–
Cao Thanh Thu đến chỗ Cao Thanh Đức, Hoa Ngọc Thành cũng bám đuôi cùng đi, cô đi đến siêu thị mua cho em trai ít quà rồi mới đến.
Có thể thấy cô yêu thương cậu em trai của mình đến chừng nào.