Cao Thanh Thu nhìn em trai mình, quan tâm hỏi, “Gần đây thi đấu như thế nào rồi?”
“Thua hai trận.” Từ khi chiến đội thành lập đến bây giờ, bọn họ trăm trận trăm thắng, cho dù có thi thoảng thua một trận đi nữa, nhưng rất nhanh sẽ cân bằng lại phong độ thi đấu, hiện tại thua liền hai trận như thế này là chuyện chưa bao giờ xảy ra.
Cao Thanh Thu nói: ” Gặp phải Vấn đề gì lớn sao?”
Cậu ta nhìn Tả Dục một cái, “Cũng chẳng có gì to tát, chỉ là hôm đó anh Dục không khỏe. Không có chuyện gì đâu, bọn em sẽ tự điều chỉnh được thôi.”
Nhắc tới chuyện này, sắc mặt của Tả Dục có chút cứng ngắc, hôm diễn ra hai trận đấu ấy rơi vào đúng lúc cậu ta và Lâm Vi cãi nhau.
Tả Dục rõ ràng bị chuyện của Lâm Vi làm cho phân tâm, cho nên phát huy không tốt, làm cho một số cư dân mạng còn chửi Tả Dục không ra gì, nói tại Tả Dục mà chiến đội thua trận.
Thăm Cao Thanh Thu xong, hai người họ cùng từ bệnh viện đi ra, Tả Dục nói với Cao Thanh Đức: “Xin lỗi.”
Cao Thanh Đức luôn rất nghiêm túc với các trận đấu, cậu ta không giống Tả Dục, cũng không giống Đinh Cẩn, trong nhà có tiền, có thể nói, trò chơi là toàn bộ mọi thứ của cậu ta, nếu như rời khỏi Esport game Cao Thanh Đức chẳng còn lại gì.
Cho nên Cao Thanh Đức luôn rất cố gắng, nhưng Tả Dục rõ ràng kéo chân ngáng đường.
Cao Thanh Đức vỗ vai Tả Dục, cười nói: “có cái gì mà phải xin lỗi? Đều là anh em còn nói những thứ này nữa.”
Lúc trước Tả Dục là người xuất sắc nhất chiến đội, chỉ có điều gần đây rõ ràng cho thấy có tâm sự.
Hai người mới vừa đi ra cổng bệnh viện, liền thấy Lâm Vi.
Lâm Vi mặc áo lông, vóc người cao gầy, từ khi cãi nhau với Tả Dục, mấy ngày nay cô không đến chiến đội, cũng không có trở về nhà.
Hai người đã mấy ngày không gặp mặt rồi.
” Chị Vi ” Cao Thanh Đức chào hỏi Lâm Vi.
Tả Dục cúi đầu, trực tiếp đi luôn.
Lâm Vi nhìn lấy bóng lưng rời đi của Tả Dục, nhíu mày một cái, trả lời Cao Thanh Đức một câu
rồi vào thăm Cao Thanh Thu.
Hoa Ngọc Thành đang gọi điện thoại chuẩn bị đồ ăn cho Cao Thanh Thu, Bóng Đèn Nhỏ đã ngủ rồi, Cao Thanh Thu nằm ở trên giường, nhìn thấy Lâm Vi ngồi ở trên ghế, ” Cậu sẽ không thật sự muốn chia tay Tả Dục đấy chứ?”
Lâm Vi nói: ” Cậu biết rồi à?”
” Cậu không có phát hiện Tả Dục rất tiều tụy sao?” Cao Thanh Thu nói với Lâm Vi: ” Mình không xen vào vấn đề tình cảm của cậu, cậu với Tả Dục ở chung một chỗ lâu như vậy, mình cũng chưa từng nói cái gì. Nhưng là bạn thân mình khuyên cậu nên suy nghĩ thật kỹ, Tả Dục đối với cậu tốt bao nhiêu, ngay cả người ngoài như mình đều thấy ở trong mắt. Rời xa cậu ấy, cậu xác định cậu có thể tìm được người tốt hơn sao?”
Thật ra Cao Thanh Thu đã biết từ lâu, giữa bọn họ có vấn đề ở chỗ nào.
Lâm Vi thích Đinh Cẩn, lâu như vậy mà vẫn chưa từng quên.
Phụ nữ chính là như vậy, có chuyện có thể trong nháy mắt đã nghĩ thông, nhưng có chuyện cả đời nghĩ không ra nổi.
Thật ra, theo Cao Thanh Thu nghĩ, Tả Dục tốt không biết bao nhiêu lần so với Đinh Cẩn.
Cho nên cô thật sự hy vọng Lâm Vi đừng ngu ngốc như vậy, cố gắng làm lành với Tả Dục.
Lâm Vi nghe Cao Thanh Thu nói vậy, không lên tiếng, nhớ tới Tả Dục, Lâm Vi cũng biết Tả Dục rất tốt với mình.
Cô ấy không có người thân ở bên này, mỗi lần bị bệnh hoặc không thoải mái, đều là Tả Dục quan tâm chăm sóc cho Lâm Vi…
Chẳng qua, Đinh Cẩn vĩnh viễn giống như cái gai nhọn trong tim, mỗi lần nhớ tới, sẽ cảm thấy vô cùng đau lòng.
Lâm Vi hướng về phía Cao Thanh Thu cười một tiếng, ” Mình biết, cảm ơn cậu đã nói với mình những thứ này.”
” Mình chỉ sợ cậu lại ngốc nghếch thôi.” Cao Thanh Thu thở dài một cái, cô cảm thấy con người phải hiểu được buông bỏ một số thứ đúng lúc thì mới có thể để có được hạnh phúc cho mình được.
Nếu không, ôm quá nhiều tham vọng, cứ giữ khư khư những cái vốn dĩ không phải của mình thì cuối cùng sẽ biến thành Dương Nhạc Linh thứ hai.
Dương Nhạc Linh có bị thế nào Cao Thanh Thu cũng cảm thấy cô ta đáng đời, nhưng cuối cùng vẫn cảm thấy tiểu Hạ hạ thật đáng thương.
Nhỏ như vậy liền bị mẹ ruột bỏ rơi.
Danh Sách Chương: