“Cô còn đối với cháu chưa đủ tốt sao?” Cô lải nhải bài ca muôn thuở, “Trong cái nhà này người cô thương yêu nhất là cháu đấy! Đúng là con sói mắt trắng không có lương tâm.”
“Thanh Thu, em xem ” Hoắc Chấn Đông bắt đầu tố cáo: “Hoa Ngọc Thành nhà em cứ đến đây là anh lại ra dìa. Lúc cậu ta không ở đây, cô thương anh nhất.”
Mặc dù mới gặp Cao Thanh Thu một lần, nhưng dường như anh ta đã coi Cao Thanh Thu là bạn bè thân quen.
Cao Thanh Thu cười một tiếng, nhìn sang Hoa Ngọc Thành, nói với Hoắc Chấn Đông: “Còn không phải vì anh không đẹp trai sao?”
“…” Hoắc Chấn Đông suýt nữa tức hộc máu mồm, ” Anh như vậy mà còn không đẹp trai à? Anh cảm thấy anh so với Hoa Ngọc Thành nhà em còn đẹp trai hơn đấy!”
Thật ra Hoắc Chấn Đông cũng rất đẹp trai, gương mặt anh ta cũng chẳng kém gì mấy nam diễn viên trong mấy bộ phim ngôn tình Trung Quốc, lại cộng thêm sự rắn giỏi được tôi luyện trong môi trường quân đội, nói anh ta không đẹp trai, quả thực là nói trắng thay đen, nói dối không chớp mắt, hoặc là người nói câu này óc thẩm mỹ có vấn đề.
Cao Thanh Thu bồi thêm một câu, “Ở trong lòng tôi, chú nhà tôi đẹp trai nhất.”
Hoắc Chấn Đông ôm tim nói: “Quá đáng rồi đấy, động một tý là nhét thức ăn chó đầy mồm tôi.”
Cao Thanh Thu nhìn về phía Hoa Ngọc Thành, len lén nắm tay anh, ngược lại anh chính là người đẹp trai nhất, không cho ai phản bác.
Hoa Ngọc Thành ôn nhu nhìn Cao Thanh Thu, mặc dù không phải lần đầu Cao Thanh Thu khen đẹp trai, nhưng không nghĩ tới, cô lại ở ngay trước mặt người khác khen anh như thế.
Cảm giác lòng của mình đều bị cô làm cho mềm nhũn!
Rốt cuộc anh may mắn thế nào mới gặp được một người vợ đáng yêu như thế này?
Trong nháy mắt, nội tâm vô cùng vui vẻ, ngay cả lúc trước nhận huy chương khen thưởng trong quân đội trước toàn đơn vị cũng không kiêu hãnh được như lúc này.
Cô nhìn sang Hoắc Chấn Đông, hỏi, “Hôm nay mấy đứa muốn qua bên kia à?”
Hoắc Chấn Đông nói: “Vâng,hôm nay sinh nhật bố cháu, ông ấy cũng đã lâu không thấy Hoa Ngọc Thành rồi. Lúc Hoa Ngọc Thành không ở đây, lúc nào bố cháu cũng nhắc. Trước đó vài ngày bị bệnh một trận, vẫn muốn gặp Hoa Ngọc Thành, thằng con trai ruột như cháu còn chẳng bằng một góc của Hoa Ngọc Thành.”
Mặc dù như như đang ghen, nhưng lúc Hoắc Chấn Đông nói chuyện, ngữ khí lại rất thoải mái, rõ ràng cho thấy đang trêu ghẹo.
Anh ta và Hoa Ngọc Thành là anh em sinh tử bao năm, căn bản sẽ không so đo những thứ này.
Cô Bình thở dài nói: “Ba cháu quả thật rất yêu thương Hoa Ngọc Thành.”
Đừng thấy Hoắc Chấn Đông bây giờ rất chững chạc đứng đắn, lúc còn trẻ anh ta rất hoang đường, làm việc gì cũng không đáng tin cậy, Lão thủ trưởng chỉ hận không thể mỗi ngày đánh anh ta một trận.
Mà Hoa Ngọc Thành, hoàn toàn chính là con nhà người ta trong mắt của ông, mặt nào cũng ưu tú.
Lão thủ trưởng khi đó chỉ mong Hoắc Chấn Đông có thể đáng tin bằng một nửa Hoa Ngọc Thành.
Ngược lại là sau đó,sau khi Hoa Ngọc Thành xảy ra chuyện, Hoắc Chấn Đông đột nhiên thay đổi, không làm cho Lão thủ trưởng tức giận nữa.
Hoắc Chấn Đông nói: ” Mặt nào của Hoa Ngọc Thành chẳng ưu tú. Không có cách nào, ai bảo trên đời đã sinh ra một người hoàn mỹ như cháu, lại còn sinh ra một tên hoàn mỹ hơn như cậu ta?”
“Nói Hoa Ngọc Thành hoàn mỹ còn tạm được, cháu thì thôi đi! Đừng ba hoa chích chòe nữa. Cháu quên lúc trước, ba cháu chỉ hận không thể đánh gẫy chân cháu à?”
Nói đến trước kia cô còn cảm thấy nhức đầu.
Cao Thanh Thu ở bên cạnh nghe, bật cười, không nhìn ra Hoắc Chấn Đông còn có lúc như thế.
Ngược lại là Hoa Ngọc Thành…
Cao Thanh Thu nhìn về phía anh, lúc ở Nhà họ Hoa, người nhà đều yêu quý anh, ở bên ngoài, cũng là người người đều thích anh.
Nhìn ra được, anh thực sự rất ưu tú.
Nhớ tới mình nhặt được món hời lớn vậy, Cao Thanh Thu còn cảm thấy ngại.
Mặc dù thành tích của cô rất tốt, nhưng tuyệt đối không phải là thông minh thiên phú, chẳng qua chỉ là cố gắng mà thôi.
Lúc Ở trường học còn có rất nhiều người giỏi giang hơn cô.
Ở trong lớp, cũng hầu như đều bị Đinh Cẩn đè ở vị trí thứ hai.
Cho nên cô rất hâm mộ những người xuất sắc như Hoa Ngọc Thành.