Cấm túc thì liền cấm túc đi, dù sao cũng đều là bị cấm thôi mà! Cấm một tháng, lại cấm một tháng, như vậy có năng lực như thế nào? Lương Ngọc Tường ở nhà, Cố Tiểu Khê tuy rằng kinh hồn táng đởm, nhưng mà, rõ ràng là lại thấy rất vui vẻ. Hơn nữa Mục Vũ Phi có thể càng thêm thuận tiện từ chỗ của Lương Ngọc Tường nghe được tin tức của nhà họ Vũ. Đây là một tình huống đôi bên cùng có lợi, tội gì mà Mục Vũ Phi không làm chứ?
"Tiểu Lãnh, cha của đứa trẻ, Tiểu Khê, đến đây nào, chơi mạt chược!" Mục Vũ Phi đổ bộ bài mạt chược lên trên bàn, liền bắt đầu hô hoán tập hợp nhóm chơi của mình.
Bị cấm túc chừng trong một tháng, Mục Vũ Phi rất ít xem tivi, cũng không thể nào đi ra khỏi cửa. Cô rảnh rỗi nhàm chán liền tìm người để chơi mạt chược. Cô không giống như Vũ Thiên, có kỹ thuật đánh bài khiến cho người ta cảm thấy kinh ngạc. Cho nên chỉ có thể dựa vào việc tính kế đối với tiểu Lãnh và Lương Ngọc Tường, hai người này đúng là loại cáo già khi đấu trí đấu dũng. Một tháng trôi qua, liền hiển lộ kết quả chiến đấu huy hoàng. Tiểu Lãnh và Lương Ngọc Tường bị thua tè ra quần, mà Cố Tiểu Khê lại thắng đầy ắp một bát. Còn Mục Vũ Phi cô, thế nào lại luôn luôn bồi hồi ở trong giới hạn của trạng thái không thua không thắng.
Vốn dĩ mới đầu tất cả mọi người đều không nghĩ đến chuyện chơi bài. Nhưng mà Mục Vũ Phi nhìn Cố Tiểu Khê thất đáng thương tội nghiệp. Cố Tiểu Khê liền nhìn Lãnh Phong đầy vẻ đáng thương tội nghiệp. Ba người chơi bài Đấu Địa Chủ (Landlords-Bài Tú Lơ Khơ) thì vẫn là đủ. Thế nhưng mà Lương Ngọc Tường lại không khỏi thấy đen mặt mỗi khi nhìn thấy các cô chơi bài lại loại trừ bản thân mình ra, để mà cao hứng phấn chấn cười đùa.
"Ngọc Tường. . . Chúng ta thiếu mất một người chơi mạt chược. Anh hãy cùng chơi đùa cùng với chúng tôi đi." Rốt cục, Cố Tiểu Khê hy sinh vì nghĩa mời Lương Ngọc Tường gia nhập vào trận doanh của bọn họ.
"Hừ." Lương Ngọc Tường xoay mặt.
Cố Tiểu Khê cao hứng phấn chấn đi lấy bài mạt chược. Mục Vũ Phi lôi kéo cánh tay của Cố Tiểu Khê lại, hỏi vẻ không hiểu ta làm sao: "Anh ta mới chỉ hừ một tiếng, em liền đi mượn bài mạt chược. Ngộ nhỡ anh ta lại không muốn chơi thì phải làm sao đây?"
"Anh ấy sẽ chơi bài cùng với chúng ta mà!." Cố Tiểu Khê chậm rãi nói, "Biểu lộ của anh ấy như vậy chính là tỏ vẻ đồng ý."
Mục Vũ Phi nháy mắt nhìn về phía Lương Ngọc Tường, quyệt miệng nói châm chọc: "Tôi đã từng thấy người đàn ông thứ nhất có tính cách ác liệt chính là chồng của tôi. Bất quá anh ấy nhìn có vẻ đáng yêu hơn so với anh. Còn người thứ hai chính là anh, bất quá anh lại là người vô sỉ hơn."
Ngụ ý chính là muốn nói Lương Ngọc Tường đã ngược đãi Cố Tiểu Khê, đã đánh cô ấy thành cái dạng như thế nào không biết nữa? Lãnh Phong hiếm khi gật gật đầu tỏ vẻ đồng ý như vậy.
Dù sao mặc kệ thế nào, ván bài vẫn được chồng lên rồi
"Cha của đứa trẻ, dùng một tin tức, tôi cho anh thắng, bằng không anh đánh cái gì đều sẽ bị cho nổ tung, anh có tin hay không?" Mục Vũ Phi nhìn Lương Ngọc Tường vẻ đầy khiêu khích.
"Mẹ của đứa trẻ à, cô cảm thấy là tôi sẽ tin tưởng hay sao?"
Lương Ngọc Tường cãi lại đã thành thói quen rồi. Mục Vũ Phi mỗi lần đều biết dùng ngôn ngữ để khiêu khích, tiến tới kích thích, cuối cùng xem Lương Ngọc Tường bão nổi. Mà Lương Ngọc Tường cũng đã thăm dò được nước cờ của Mục Vũ Phi, đương nhiên sẽ là không chịu mắc mưu.
Kết quả Lương Ngọc Tường đánh bài trực tiếp nhường Cố Tiểu Khê hồ (thắng) rồi. Mục Vũ Phi tỏ ra một bộ dạng đau lòng, hướng về phía Lương Ngọc Tường nói: " Cha của đứa trẻ à, anh thật sự không chịu thụ giáo phải không? Tôi đây là đang tính bài của anh để cho Tiểu Khê ăn bài. Anh có đánh quân gì đi nữa thì cô ấy cũng vẫn hồ! Đánh mạt chược cũng đã được hơn một tháng rồi, làm sao mà anh vẫn còn không thể nào nhớ bài được như vậy?"
Lương Ngọc Tường cắn răng nhẫn nhịn lại cơn bão lòng đang muốn nổi lên, nói không nóng không lạnh: "Xem ra mẹ của đứa trẻ đã được giáo dục rất tốt, về phần chồng của cô hiện giờ như thế nào, tôi sẽ nói cho cô biết một tin tức rất tốt đây. Bởi vì cô, cho nên Vũ Thiên đã phân chia toàn bộ gia sản tổ nghiệp của nhà họ Vũ cho toàn bộ mọi người rồi! Cũng nói luôn, nhà họ Vũ, bây giờ đã ra ở riêng rồi."
Phía dưới có còn gì nữa không?" Mục Vũ Phi yên lặng hỏi.
Lương Ngọc Tường thấy Mục Vũ Phi tỏ ý cam chịu, đắc ý nói: "Phía dưới không có gì hết!"
"Hả! Thế phía dưới (*) không có gì à." Mục Vũ Phi nhìn quét qua hạ thể của Lương Ngọc Tường, khóe môi nhếch lên nở một nụ cười xấu xa.
(*) Mục Vũ Phi chơi chữ. Cụm từ “phía dưới”vừa có nghĩa là phía bên dưới (của một người hoặc một đồ vật gì đó), vừa có nghĩa là nội dung phần tiếp theo (nội dung kế tiếp của câu chuyện
Lãnh Phong và Cố Tiểu Khê đều che miệng cười trộm không thôi. Lương Ngọc Tường phản ứng kịp, tức giận đến đầu óc sung huyết, trước mắt biến thành màu đen một hồi.
"Cứ đắc ý đi. Còn nữa, hiện tại cô liền có thể thoải mái mà đắc ý. Cô có biết không, Vũ Thiên bị thương, đã nhập viện rồi!"