"Phu nhân, đêm còn dài, cứ từ từ, thế này có phải là quá nóng lòng hay không?" Vũ Thiên một tay chống đỡ thân thể mình ngồi dậy, một tay kia thì giữ ở cổ tay Mục Vũ Phi, thổi hơi trêu đùa ở bên tai cô.
Mục Vũ Phi vẫn lạnh mặt, tách tay anh ra, kéo cà vạt của Vũ Thiên xuống, cởi bỏ từng cái từng cái cúc áo của anh. Mãi cho đến khi vòm ngực tinh tráng của anh, cùng cánh tay đều lộ hết ra thì Mục Vũ Phi mới ngừng động tác của mình lại. Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, Mục Vũ Phi suýt nữa thì choáng váng mắt hoa rồi. Ở trên người Vũ Thiên có rất nhiều chỗ xanh mét thâm tím rồi, lại còn có thật nhiều miệng vết thương lớn lớn nhỏ nhỏ, có chỗ đã khép miệng lại, có chỗ vẫn còn chưa kịp khép miệng.
Vũ Thiên liền ôm Mục Vũ Phi vào trong ngực, giọng nói khàn khàn, nói: "Không có việc gì đâu, Phi Phi! Những điều này chỉ là những vết thương ngoài da mà thôi. So với sự vất vả của em, chút vết thương này của anh đều không coi vào đâu."
Mục Vũ Phi cẩn thận từng ly từng tí lướt qua vết thương của Vũ Thiên, khẽ dựa vào trong lòng anh, nước mắt liền chảy ra không sao nén nhịn được. Vừa mới rồi Mục Vũ Phi đã phát hiện ra vẻ mặt của Vũ Thiên có gì đó không đúng, giống như là đang cố nén đau đớn vậy, Bây giờ vừa xem thực tế, quả nhiên đúng như những gì mà cô đã phỏng đoán. Dù sao đi nữa thì Mục Vũ Phi cô cũng xuất thân từ một gia đình quân nhân thế gia. Cô có thể tưởng tượng được Vũ Thiên đã phải trải qua bao nhiêu vất vả.
Vũ Thiên cảm nhận được những giọt nước mắt lạnh lẽo đang nhỏ giọt xuống trên ngực mình. Lực đạo trên tay Vũ Thiên tăng thêm. Anh hận không thể vò nát Mục Vũ Phi ở trong lòng bản thân mình. Mục Vũ Phi vội tránh thoát, tuy rằng cô tham luyến vòm ngực của anh, nhưng mà cô cũng thật lo lắng cho vết thương của anh: "Cả người anh đều toàn vết thương, vậy mà còn chịu không chú ý một chút. Anh ngại mạng sống của mình quá dài phải không?" Mục Vũ Phi trừng mắt nói.
Vũ Thiên đưa tay nâng người của Mục Vũ Phi lên, nhẹ nhàng mổ hôn cô một chút, nói: "Phi Phi chớ sợ, nếu như anh chết, anh sẽ để lại một nửa di sản của mình cho em. Phần còn thừa lại thì sẽ chia cho những hồng nhan tri kỷ khác của anh."
Mục Vũ Phi bị Vũ Thiên trêu đùa nên có chút tức giận. Cô vươn ngón tay ra, vẻ đầy phong tình vạn chủng (*) vẽ vài vòng ở trên lồng ngực của anh, chậm rãi nói: "Hóa ra đại thần cũng là một người không hiểu pháp luật! Căn cứ pháp luật về di sản, tất cả thân thể và tứ chi của anh đều là của em đấy."
(*) Phong tình vạn chủng: Dịch nghĩa: Đủ loại phong tình
Vũ Thiên trầm tư một chút nói: "Em cũng đều đã nghiên cứu thấu triệt hết cả rồi phải không? Xem ra trước tiên anh cần phải lập di chúc rồi !"
Mục Vũ Phi trợn trừng mắt. Cô vậy mà lại đã quên người này thuần túy chính là thuộc loài hồ ly. Bản thân cô mà đấu với anh, chúng quy là chỉ luôn chiếm thế hạ phong, không thể chiếm được một chút ưu việt nào hết.
"Thôi, em đi tắm rửa đây." Mục Vũ Phi phẫn nộ, lui xuống khỏi trên người Vũ Thiên, đi về hướng phòng tắm.
"Phi Phi!" Vũ Thiên giữ chặt lấy cô, mở to hai mắt vô cùng hồn nhiên hỏi: "Em muốn rửa tắm uyên ương hay không?"
Khóe miệng Mục Vũ Phi co giật một chút. Cái người này chính là một kẻ đê tiện từ lớp da, ăn hết sự đau lòng của cô khi cô thấy có thương tích trên người anh, nghĩ cô không dám động đến anh đúng không? !
Mục Vũ Phi cười lạnh nói: "Đại thần đừng có ức hiếp em như vậy chứ. Thời gian trước em ngẫu nhiên gặp lại người yêu của mối tình đầu. Anh ấy hiện tại vẫn là nhớ mãi không quên đối với em đâu. Cố gắng ngày nào đó, khi tâm tình của em không tốt, sẽ trở về với cái ôm của người ta đấy!"
Vũ Thiên sờ sờ lên cằm, gật gật đầu nói: "Thông minh đấy! Anh nhìn thấy được điều này! Chỉ có những người có vẻ quyến rũ như anh đây mới xứng với em mà thôi, thật sự đáng tiếc!"
Mục Vũ Phi mấp máy miệng nửa ngày, rốt cuộc cũng không có nói ra câu nào. Cô hung hăng đóng sầm cánh cửa phòng tắm, trong bụng phỉ báng, đời trước của người đàn ông này nhất định là đồ đê tiện!
Có thể là gần đây do bị mệt mỏi quá độ, Mục Vũ Phi tắm rửa xong, khi đang giặt giũ thì trước mắt liền biến thành từng trận màu đen. Cô vội vã chống đỡ lên vách tường, nhưng mà hơi nước bám vào trên vách tường làm cho tường bị trơn ẩm dị thường. Mục Vũ Phi có đến vài lần bị suýt nữa trượt chân.
Cô chậm rãi ngồi xổm người xuống, sờ soạng lên lớp gạch men sứ ngồi xuống. Vốn dĩ là nghĩ muốn giảm bớt trạng thái choáng váng mắt hoa một chút. Thế nhưng mà tim của cô lại đập càng lúc càng nhanh, ngay cả hô hấp cũng trở nên hổn hển