Mục lục
Ông Xã, Không Có Việc Gì Đừng Giả Bộ Đáng Yêu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bạch Hiểu Hiểu nhất thời an tĩnh. Mục Vũ Phi hài lòng cúp điện thoại, hướng về phía Thượng Duyên gật gật đầu nói: "Được rồi, hiện tại Bạch Hiểu Hiểu trôi qua tốt lắm!"

Thượng Duyên nhìn Mục Vũ Phi một mặt đầy hắc tuyến. Người này, thật đúng là không có một chút nào đuối lý!

Mục Vũ Phi miễn cưỡng chống cằm xem người trong vũ hội. Người mà cô muốn tìm xem ra là sẽ phải áp sát giờ thi mới xuất hiện đây. Vốn dĩ Mục Vũ Phi cũng có thể không đến cũng được, Thế nhưng mà tên tấm thiếp mời laijmaf viết rõ tên của cô. Ai không biết Vũ thiếu phu nhân đang mang thai cần phải tĩnh dưỡng, không thích hợp tham gia loại tiệc rượu huyên náo như thế này? Xem ra là có người cố ý muốn gặp cô. Người ta đã hạ chiến thư, Mục Vũ Phi cô cũng không nên phớt lờ, không nể mặt mũi người ta như vậy đi?

Mọi thứ đều trôi qua. Thành phố A này, tất cả mọi chuyên lớn nhỏ ở trên mọi tầng lớp xã hội đều loan truyền cực kỳ rộng mở. Thượng Duyên cũng hiểu biết thêm được một ít. Hôm nay đối với Mục Vũ Phi mà nói, không thể nghi ngờ là một bữa tiệc Hồng Môn Yến (*), Thượng Duyên không khỏi có chút lo lắng.

(*) Tiệc Hồng Môn Yến: Dịch nghĩa: Bữa tiệc tổ chức ở cổng Hồng. Hồng Môn Yến là một sự kiện lịch sử diễn ra vào năm 206 TCN tại Hồng Môn bên ngoài Hàm Dương, thủ đô của Triều đại nhà Tần. Các bên tham gia chính trong bữa tiệc là Lưu Bang và Hạng Vũ, hai nhà lãnh đạo nổi bật của các lực lượng nổi dậy chống lại nhà Tần từ năm 209 đến 206 TCN. Sự kiện này là một trong những điểm nhấn của chiến tranh Hán-Sở, một cuộc đấu tranh quyền lực cho uy quyền tối cao trên toàn Trung Quốc giữa Lưu Bang và Hạng Vũ, kết thúc với sự thất bại của Hạng Vũ và sự thành lập Triều đại nhà Hán với Lưu Bang là hoàng đế đầu tiên. Lưu Bang dùng thủ đoạn để giữ Hạng Vũ và tự mình đưa quân vào Hàm Dương. Nhưng vẫn không phải là vua. Nhưng sau này Lưu Bang chiếm thiên hạ trở thành Hán Cao Tổ Cao Hoàng Đế, còn gọi là Hán Cao Tổ. Bữa tiệc của Hồng Môn Yến chính là âm mưu ám sát Lưu Bang mà Phạm Tăng lập ra để trừ hậu họa cho Hạng Vũ. Nhưng Hạng Vũ không giết Lưu Bang mà vui vẻ nhập tiệc. Ngày nay, trong các các bộ phim cũng như các tài liệu lịch sử thường sử dụng cụm từ “Hồng Môn Yến” để ám chỉ việc hành thích trong những bữa tiệc. Nhưng ít người biết đến nguồn gốc thật sự của Hồng Môn Yến và người đã hóa giải thành công kế hoạch ám sát kinh người này - Trương Lương.

"Tuy rằng không ai dám động tới cậu, nhưng mà ngươi cậu đến rồi, thì cũng khó tránh khỏi muốn phải chịu sự ngột ngạt, cần gì phải làm như vậy chứ?" Thượng Duyên nói vẻ oán trách.

Mục Vũ Phi cười cười, nhéo nhéo gương mặt của Thượng Duyên nói: "Biểu cảm đừng có dọa người như vậy chứ! Tớ không đến, chẳng phải là làm cho người ta cảm thấy tớ sợ họ hay sao, hả? Tớ có cảm giác, cảm thấy việc này không đơn giản, có liên quan đến chuyện chị em nhà Lý thị liên thủ với nhau để tính kế người của ta cũng không ít."

Thượng Duyên gật đầu, nói vẻ đầy sự khinh bỉ: "Cậu cũng biết là người ta căm hận cậu hay sao?"



Mục Vũ Phi cười vui.

Thượng Duyên bị bộ dạng không chút để tâm này của Mục Vũ Phi làm cho có chút tức giận. Cô vươn cánh tay liền đập vào Mục Vũ Phi một cái, mắt còn hướng ra cửa bĩu bĩu môi.

Mục Vũ Phi theo ánh mắt của Thượng Duyên nhìn lại, trong nháy mắt liền nhức đầu rồi. Mục Vũ Phi thật hy vọng mình là một người trong suốt, thế nhưng mà đối phương lại liếc mắt đã lập tức liền nhìn thấy cô, đi thẳng tắp về phía cô.

Mục Vũ Phi vươn tay ra làm một tư thế đình chỉ. Cô chỉ chỉ vào một bên so pha nói: "Hiện tại thân mình tôi đang cần phải nâng niu cho tốt, không thể nào chịu được mùi rượu lẫn mùi khói thuốc."

Đoan Mộc bất đắc dĩ ngồi vào một bên, từ lần trước đụng phải bãi mìn của cô, Đoan Mộc đều đã sắp biến thành người bị cự tuyệt lui tới rồi. Dự án khai phá đảo nhỏ là Viên Kỳ Chí ra mặt, thời gian khác nghĩ hẹn gặp cô, thì cô không đến, tất cả đều bị Phương Gián ngăn cản lại. Anh phỏng chừng Vũ Thiên kia đã hạ chỉ thị hạn chế để bọn họ gặp mặt nhau rồi.

"Xem ra gần đây cô đã trải qua cuộc sống rất tốt thì phải." Đoan Mộc đánh giá cái bụng của Mục Vũ Phi, cau mày nói.

"Đều nói chua là trai cay là gái, tôi lại ưa cay không thích chua." Mục Vũ Phi bĩu môi, ám chỉ lời nói này của Đoan Mộc có chút bị chua, có chút hơi quá phận.

Thượng Duyên nghiêng mặt cố nén cười. Cái người này hiện tại học càng ngày càng tệ rồi. Trước kia người bẩn thỉu nhân còn biết đi đường thẳng, hiện tại lại đã biết cách sử dụng thủ đoạn mềm dẻo, làm cho người ta cực kỳ buồn bực. Bất quá, về điểm này thì Đoan Mộc cũng quá đui mù rồi! Một yêu nghiệt giống như loại Mục Vũ Phi này, há lại là nhân vật mà nhân loại có thể chinh phục được sao? Cũng không suy nghĩ một chút bản thân mình có được mấy cân mấy lượng. Huống chi sau lưng Mục Vũ Phi còn có một Vũ Thiên càng yêu nghiệt hơn!

Đoan Mộc cũng không để ý, còn ra vẻ thâm tình nói: "Nhà họ Vũ là một đại gia đình. Cô sinh ra con gái, người ta chưa hẳn là đã cao hứng. Nhà của tôi đây thật sự là rất thoải mái, sinh con trai hay sinh con gái đều giống như nhau."

Đoan Mộc cũng không để ý, còn ra vẻ thâm tình nói: "Nhà họ Vũ là một đại gia đình. Cô sinh ra con gái, người ta chưa hẳn là đã cao hứng. Nhà của tôi đây thật sự là rất thoải mái, sinh con trai hay sinh con gái đều giống như nhau."

Mục Vũ Phi nhéo nhéo các đốt ngón tay, vẻ mặt không thay đổi nói với Đoan Mộc: "Gần đây tôi cảm thấy ngứa tay, tôi cũng không cần thiết để ý chuyện luyện tập với anh một trận đâu."



Đoan Mộc vội xin khoan dung. Anh nói lần này là có chính sự, không phải là đến để vui đùa. Mục Vũ Phi tiếp tục bẻ ngón tay, ý bảo Đoan Mộc tốt nhất là nói nhanh lên một chút.

"Trò chơi của bên công ty cô đã đưa ra thị trường rồi, tôi thấy hiệu quả tốt lắm. Cô có muốn hợp tác cùng với tôi hay không? Tôi cam đoan, trong vòng một tháng sẽ đưa ra thị trường ở nước Mĩ."

Mục Vũ Phi nghĩ nghĩ, nói vẻ có chút khó xử: "Anh có biết là chúng tôi đã hiệp đàm cùng với một công ty trò chơi ở nước Mĩ rồi hay không? Bọn họ đã mở ra một cái giá nghe cũng thật là mê người." Dừng một chút, lạnh mặt xuống, lại nói tiếp, "Anh có thể bảo đảm trong vòng một tháng đưa ra thị trường được, xem ra anh đã mổ tài liệu đối với trò chơi của chúng tôi không ít. Anh có biết, tôi là người không thích giữ nguy hiểm ở bên người hay không?"

Đoan Mộc lại xin được khoan dung lần nữa, "Sớm biết rằng sẽ không thể gạt được cô như vậy rồi. Lúc trước quả thật là tôi có hợp tác với nhà họ Lý để thao túng Đan Phương đi đánh cắp tài liệu mật của công ty của cô. Bất quá cô đã có thể cho Viên Kỳ Chí thị trường nước Anh như vậy rồi, thì cũng có thể cho tôi thị trường nước Mĩ, không phải sao? Chuyện này tôi thừa nhận rồi, về sau tuyệt đối sẽ không cho nữa Lý thị chỗ dựa, như thế nào?"

Mục Vũ Phi gật gật đầu, tính là đồng ý rồi. Cô biết được Đoan Mộc có ý tứ đối với cô, bất quá trong đó có đủ cả chuyện không cam lòn. Hơn nữa, thương nhân vốn coi trọng tiền tài, đối với ích lợi ở trước mặt như vậy, về điểm này chuyện cảm tình cô cũng hoàn toàn có thể bỏ qua. Mục Vũ Phi không phải là không biết Vũ Thiên đã dặn dò Phương Gián cần phải thoái thác hết thảy mọi lời mời của Đoan Mộc, nhắc nhở thích hợp cũng đủ rồi.

Vũ Hạo Dân bưng khay đồ ăn cùng nước trái cây lúc trở lại đã nhìn thấy Đoan Mộc cùng chị dâu nhà mình đang lôi kéo làm quen. Anh nhớ là Mục Vũ Phi đã từng dặn dò với mình rằng, khi ở trước mặt mọi người ở bên ngoài phải luôn giữ vẻ mặt bất động thanh sắc. Cho nên Vũ Hạo Dân phi thường có lễ độ chào hỏi qua Đoan Mộc, rồi sau đó liền ngồi xuống ở bên người Mục Vũ Phi.

Mục Vũ Phi cực kỳ vừa lòng với biểu hiện ngày của Vũ Hạo Dân. Coi như vần còn có chút trúc trắc, nhưng cũng coi như là đã có da có thịt rồi.

Thượng Duyên đẩy đẩy Mục Vũ Phi, ý bảo nhân vật chính đã đăng đàn rồi.

Lý Ngọc Nhiêu kéo một người trung niên béo mập xuất hiện. Người đàn ông béo mập này chính là vị quan viên chánh phủ họ Tang mà Mục Vũ Phi đã nhắc đến lúc trước. Mục Vũ Phi cùng mọi người vội nghênh đón chào hỏi.

Mấy người sau khi khách sáo một phen, người đàn ông béo mập họ Tang kia đã bị người khác kêu đi rồi. Trước khi đi ông ta còn vỗ vỗ cánh tay của Lý Ngọc Nhiêu, ý bảo cô ta đi đến khu ăn uống lấy chút rượu. Vốn dĩ chính là một nhân vật không được phép lộ mặt ở trên sân khấu, ông ta đã mang Lý Ngọc Nhiêu đến đây đã là tỏ vẻ sự coi trọng đối với cô ta rồi, làm còn có thể cho Lý Ngọc Nhiêu kia đi theo bản thân được chứ? Lại càng không khả năng nói ra câu nói, người trẻ tuổi vẫn nên ở cùng nhau trò chuyện gì đó là hơn. Chuyện này tương đương với việc làm hao tổn, hạ thấp thân phận của Mục Vũ Phi, của bọn họ, dù sao đây không phải là người có cùng một đẳng cấp. Mấy người của Mục Vũ Phi vĩnh viễn không thể nào khả năng rơi xuống vị trí một chỗ cùng với cô ta. Ông ta cho Lý Ngọc Nhiêu cơ hội, còn có làm thành bộ dáng gì nữa hay không, thì đều dựa vào chính bản thân của cô ta mà thôi.

Lý Ngọc Nhiêu nhu thuận gật gật đầu, nhìn theo vị quan viên họ Tang đi rồi, sau đó liền xoay người lại, cười cười vẻ thân thiết đối với nhóm người của Mục Vũ Phi.



"Đoan Mộc tiên sinh, đã lâu không gặp."

Thượng Duyên thầm than một tiếng, cô nương này xong rồi. Muốn chết tử tế không xong, lại nhắc tới Đoan Mộc làm gì. Lại muốn mượn có chút quan hệ cùng với Đoan Mộc để cho mình một lần xuống ngựa cùng với Mục Vũ Phi nữa sao. Vốn dĩ cảnh ngộ hiện tại đã coi như là không tệ, thế nào lại đi muốn vuốt râu hùm nữa đây

Mục Vũ Phi hướng Đoan Mộc cười cười nói: "Chúng ta đi sang bên kia ngồi một chút đi. Đoan Mộc cười khổ gật gật đầu. Anh đã hiểu quá rõ cô nhóc này rồi, nếu bên này cô phải chịu một chút tức giận, thì cô sẽ tìm đòi lại ở trên người bản thân mình (tức là đòi Đoan Mộc đền bù lại). Xem ra chuyện hợp tác với Mục Vũ Phi, sợ là bản thân anh sẽ phải chịu xèo mất một khoản lớn rồi.

Vũ Hạo Dân vội dìu đỡ lấy Mục Vũ Phi. Thượng Duyên hướng về phía Lý Ngọc Nhiêu gật gật đầu, nói câu xin mời.

Nhìn thấy Lý Ngọc Nhiêu đi theo lên, Thượng Duyên âm thầm nhe răng! Hừ, con nhóc này thật đúng không có ý định sống nữa sao. Không đến coi như xong, đến đây rồi, Mục Vũ Phi còn có thể buông tha cho cô ta nữa sao?

Vũ Hạo Dân đỡ Mục Vũ Phi ngồi xuống, còn đưa tay ra cầm cho cô một cái đệm nhỏ đệm lót ở trên eo Mục Vũ Phi. Lý Ngọc Nhiêu nhìn thấy cảnh tượng này, liền nói có chút cảm khái: "Tôi từ nhỏ liền hi vọng trong nhà có anh em để có thể gần gũi, chăm sóc cho nhau. Không nghĩ tới, thiếu phu nhân cùng chú em đây, giữa hai người cũng là người thân, nhưng không phải là người thân thiết lắm mà hơn hẳn người thân, ngược lại, lại làm cho người ta phải hâm mộ."

Vũ Hạo Dân bất động thanh sắc chuyển nước trái cây cho Mục Vũ Phi, dư quang khóe mắt liếc nhìn sang Lý Ngọc Nhiêu nói: "Tôi là con cháu thuộc gia đình nề nếp đứng đắn. Từ trước đến nay trên dưới đều có tự động khuôn phép, có tôn ti trật tự. Anh trai và chị dâu như mẹ, tôi hiếu kính chị dâu thì cần phải làm như vậy."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK