Thấy mọi người đều để lộ ra biểu cảm dáng vẻ đang xem kịch vui, Thất Muội lúc này thực hận không thể tự mình vả cho bản thân một cái tát! Bản thân không có việc gì tự nhiên xông ra làm chim đầu đàn như vậy? !
Bảo Bảo kỳ thực không hiểu Vũ Thiên đang nói cái gì, nhưng mà cậu bé cảm nhận được rõ ràng ba ba đang che chở cho bản thân, liền không nén nhịn được mà mang theo cả nước miếng, thơm ba ba một cái.
Mọi người vốn là đến để muốn dò xét, thấy hành động của Vũ Thiên như vậy, cũng biết địa vị của Mục Vũ Phi ở trong nhà họ Vũ rồi. Bọn họ đã không thể làm rung động được Vũ Thiên, tất nhiên cũng sẽ không thể nào làm cho Mục Vũ Phi rung động được, huống chi bây giờ còn có hai đứa nhỏ kia nữa! Hàn huyên một hồi, mọi người liền lục tục cáo từ. Thất Muội cũng bị Văn Điềm lôi kéo rời đi.
"Vẫn y nguyên như cũ!" Mục Vũ Phi xùy ra một tiếng.
"Đúng vậy đó! Thực sự là một đám nghiệt tử không nên thân." Ông cụ Vũ cũng liên tiếp lắc đầu. Từ sau khi cho bọn họ ra ở riêng, mỗi lần nhìn thấy bọn họ, thì sự thất vọng của ông cụ lại càng tăng thêm một phần.
★☆★☆★☆
Mục Vũ Phi ăn cơm trưa ở nhà họ Vũ xong xuôi, sau đó cũng với Vũ Thiên mang theo hai đứa nhỏ đi đến nhà họ Mục. Chỉ có điều là sự đãi ngộ liền không được tốt như vậy. Ông cụ Mục giơ quải trượng lên để quất cô, may mắn nhờ vào thể diện của hai đứa nhỏ khá lớn, cứ mở miệng lại một tiếng ông cố ngoại, làm cho ngọn lửa giận trong lòng ông cụ Mục bị đè lại. Mẹ Mục và Mục Vũ Lam nhìn thấy Mục Vũ Phi liền cảm thấy đau lòng, nhất mực đều rơi xuống nước mắt. Chỉ có ba Mục lắc lắc đầu thở dài, nói rằng mình đã nuôi được một đứa cô gái hoàn hảo, khiến cho Mục Vũ Phi thật lâu sau cũng không hiểu ra làm sao.
"Hà, đồ khốn này, vẫn còn biết trở về nhà nữa sao? Chịu một chút uất ức liền cứ thế bỏ chạy, cháu có còn là người của nhà họ Mục ta nữa không vậy hả?" Ông cụ Mục tức giận, hất tay một cái, một nhất tách trà liền bay tới hướng Mục Vũ Phi. Cũng may Vũ Thiên tay mắt lanh lẹ đỡ được tách trà.
Mục Vũ Phi không nói gì, chỉ biết nhìn trời. Ông nội bây giờ đã lớn tuổi, càng ngày càng không phân rõ phải trái nữa rồi. Mục Vũ Phi cô bỏ chạy như vậy cũng không phải là cô tự nguyện, sau này cô có phải sống ẩn nấp cũng là có nguyên nhân của nó!.
"Ông nội mắng rất đúng, con nhóc chết tiệt này, vẫn còn biết trở về nhà nữa sao? Bị chuyện uất ức gì tì phải chạy trở về nhà của mình chứ! Lại còn chạy loạn cái gì kia chứ… Cũng đã lớn như vậy rồi mà vẫn chỉ có biết làm cho người khác phải lo lắng!" Mẹ Mục thấy Mục Vũ Phi không biết hối cải, cũng lập tức nổi giận, liền chảy nước mắt, giơ tay lên dùng lực vỗ mạnh lên cánh tay của cô.
"Mẹ, mẹ hạ thủ nhẹ tay một chút, em gái vừa mới trở về nhà. Mẹ đừng đánh em ác như vậy!" Mục Vũ Lam ở một bên nói khuyên nhủ.
Mẹ Mục nghe được lời của con trai, vội vàng ôm Mục Vũ Phi vào trong ngực, hu hu khóc, mở miệng kêu to một tiếng con gái của mẹ. Mục Vũ Phi thấy mẹ của mình khổ sở, cũng lau đi nước mắt, thề sau này mình sẽ không bao giờ dám như vậy nữa.
Vũ Thiên đứng ở bên người ba Mục, nhíu mày hỏi: "Ba ba cảm thấy thế nào?"
Ba Mục liếc mắt nhìn Vũ Thiên, nói vẻ khinh thường: "Chuyện đến bây giờ mà anh cũng vẫn còn chưa giải quyết xong, ta đây vẫn cảm thấy không được yên lòng!"
Vũ Thiên cúi đầu nở nụ cười. Xem ra tính tình của cô vợ nhỏ nhà mình như vậy, chính là được di truyền từ người cha rồi. Thực sự không phân rõ phải trái quá mức rồi, lễ tạ thần như vậy, ngược lại vẫn không chịu thua!
"Thằng nhóc xấu nết này, nhà chúng ta đã đồng ý liên thủ với bên nhà họ Vũ để phá hủy Lương Ngọc Tường rồi. Dám đụng đến người của nhà họ Mục chúng ta, cũng không nhìn xem đây có phải là gốc cây hành hay không!" (*) Ánh hàn quang trong mắt của ba Mục liền bắn ra ào ào, ngón tay nắm chặt lại, ngữ điệu nói đầy sự giá lạnh.
(*) Ý nói không nhìn xem đây có phải là một gia đình không có thế lực hay không.
Vũ Thiên chỉnh sửa lại sắc mặt, nghiêm túc nói: "Về phía Lương Ngọc Tường con tự thân động thủ là đủ rồi. Chỉ xin ba ba coi chừng phu nhân của nhà họ Dương là tốt rồi. Chuyện mấy ngày hôm trước Phi Phi bị người ta bắt cóc đi, con đã điều tra ra rồi! Chính là bà ta đã động tay vào. Thật không biết mất mặt.
Sắc mặt của ba Mục lại lạnh thêm ba phần. Ông nghiến răng nghiến lợi nói: "Thật sự là cho mụ ta một chút ánh mặt trời, thì đã làm cho ông đây phải mở phường nhuộm. Ông đây hiện tại sẽ tìm người diệt mụ ta!"