Vũ Thiên ôm lấy hông của Mục Vũ Phi không hỏi han gì về chuyện của hôm nay. Anh nhớ tới một câu nói: Đau cũng thấy vui vẻ. Lời nói này thật đúng là rất đúng với tình cảnh này rồi. Quá một lát, Vũ Thiên cẩn thận tìm từ, nói: "Phi Phi, kế hoạch có sự thay đổi, buổi sáng ngày mai anh phải đi rồi."
Nghe được câu này Mục Vũ Phi bỗng dưng đứng phắt dậy. Cô nhất thời có chút không phản ứng kịp. Mục Vũ Phi lẳng lặng nhìn Vũ Thiên, tựa như có chút không biết làm sao. Vũ Thiên nhìn thấy hình dạng đau lòng như vậy của Mục Vũ Phi, một tay chống lên giường, một tay ấn đầu của Mục Vũ Phi ở tại đầu vai của chính mình.
Mục Vũ Phi run run vươn tay nắm lấy vạt áo của anh, nhìn ngó Vũ Thiên đến nửa ngày, nhưng lại nói không ra lời. Từ từ, vành mắt của cô liền đỏ lên.
"Anh đi bao lâu... Khi nào thì anh có thể trở về nhà?" Cổ họng của Mục Vũ Phi khô khốc, khàn khàn hỏi Vũ Thiên. Ngữ điệu nói của cô trống rỗng, đến ngay chính cô cũng đều phải thấy giật mình. Thế nhưng mà cô lại không rảnh mà bận tâm đến chuyện đó.
"Ít nhất cũng phải mất nửa năm. Sáng sớm ngày mai anh bay rồi."
Vũ Thiên thở dài. Anh cũng không muốn rời khỏi Mục Vũ Phi như vậy. Thế nhưng mà hiện tại cũng không phải là thời điểm nhi nữ tình trường (*),Vũ Thiên có trách nhiệm của anh. Mục Vũ Phi nhìn Vũ Thiên, đột nhiên liền nở nụ cười, chỉ có điều là trong tiếng cười của cô có phần đè nén một chút run rẩy. Mục Vũ Phi ôm lấy Vũ Thiên để cho anh cảm thụ ngực của cô, để cho anh an tâm. Cô không thể, không thể để cho lúc anh ra đi vẫn còn mang theo vướng bận.
(*) Nhi nữ tình trường: Đây là một phần của câu thành ngữ “Nhi nữ tình trường, anh hùng khí đoản,” có nghĩa là: tình cảm quyến luyến của người con gái dễ làm chí khí anh hùng bị sút giảm.
Đêm hôm đó, Mục Vũ Phi thu thập hành lý của Vũ Thiên. Cô cứ lật giở quần áo ra, rồi lại xếp lại quần áo vào mãi. Mỗi một bộ quần áo cô đều làm đi làm lại như vậy nhiều lần, rồi sau mới gấp xếp lại nghiêm chỉnh. Vũ Thiên cứ ngồi ở một bên nhìn Mục Vũ Phi, cũng không ngăn cản cô lại. Thẳng chó đến tận lúc hừng sáng, khi luồng ánh sáng mặt trời đầu tiên chiếu vào trong phòng ngủ, Mục Vũ Phi mới dừng động tác trong tay lại. Cô xoa xoa đôi chân có chút bị tê mỏi, xoay người đi đến phòng bếp làm cho Vũ Thiên bữa sáng.
Vũ Thiên ngồi ở một bên trầm mặc, thật lâu sau mới nói: "Phi Phi, em đừng nấu cơm nữa, anh ăn không vào đâu."
Mục Vũ Phi dừng lại một chút, nhưng động tác trong tay cũng không dừng lại. Cô chậm rãi dặn: "Anh chỉ một mình, phải nhớ ăn nhiều một chút, phải chịu khó chăm sóc cho bản thân mình. Ở ngoài không thể thoải mái so với kho còn ở trong nhà… Anh đừng có để cho bản thân mình phải chịu uất ức. Còn nữa, anh đừng có mà đi quyến rũ các cô gái đấy! Anh cũng biết, với cái thân phận này dung mạo này của anh, có vứt ở xó nào thì cũng đều thấy ánh sáng vàng lấp lánh hết. Anh phải... phải làm cho em được an tâm."
Vũ Thiên lại càng tỏ ra trầm mặc. Nhìn đồng hồ, Mục Vũ Phi sửa sang lại quần áo của Vũ Thiên, rồi tự mình đưa anh ra cửa. Vũ Thiên không dám quay đầu lại nhìn Mục Vũ Phi. Anh sợ rằng, bản thân mình vừa nhìn thấy cô, thật sự sẽ không nén nhịn được lại sẽ mềm lòng. Mục Vũ Phi cũng rất dịu dàng, ngoan ngõa, đóng cửa xe lại cho anh, sau đó đột nhiên xoay người.
Xe ô tô gào thét mà phóng đi, tiếng động cơ càng ngày càng xa. Đợi đến lúc rốt cuộc không còn nghe được thấy tiếng động cơ, rốt cuộc không nhìn thấy bomgs dáng của xe đâu nữa, Mục Vũ Phi mới chậm rãi sụp người, ngồi xổm xuống. Cô ôm lấy đầu gối của mình, rốt cục không thể nào nén nhịn được nữa, khóc òa lên thất thanh.
Cho dù Mục Vũ Phi không yên lòng đối với Vũ Thiên, cô cũng vẫn không thể nào nói nên lời được. Trái tim của cô liền giống như bị người ta cứng rắn khoét đi mất một khối lớn, máu tươi đầm đìa vô cùng thê thảm. Mục Vũ Phi ngồi ở nơi đó, cứ gọi tên của Vũ Thiên, từng tiếng từng tiếng...