(*) Mượn cối giết lừa: Câu thành ngữ. Nguyên văn tiếng Trung: 卸磨杀驴 (âm đọc: Tá ma sát lư) Dịch nghĩa: Tá = tháo dỡ; ma = cối xay; sát: giết ; lư: con lừa. mượn cối xay giết lừa. Chỉ hành động: Sau khi xay xát xong thì tháo dỡ cối xay để giết chết lừa – chỉ người vô ơn. Tương tự với câu thành ngữ: “qua cầu rút ván; ăn cháo đá bát”, ở Việt Nam
"Con đã trở nên thành thục không ít rồi." Mẹ Vũ cảm khái nói.
Mục Vũ Phi cười khổ lắc lắc đầu, thành thục sao? Tất cả những việc này đều là do bị ép buộc quá mà sản sinh ra thôi.
Nhà họ Hứa bây giờ đã bị chúng bạn xa lánh. Cho dù ông cụ Hứa có thủ đoạn cao cấp, thì cũng không chịu nổi việc vài gia đình thế gia ở thành phố A chèn ép toàn diện. Nhà họ Âu thì không cần phải nói rồi, bọn họ từ lâu đã có ý định muốn ép buộc nhà họ Hứa, nhà họ Doãn, nhà họ Viên tuy rằng vẫn bảo trì thái độ ngồi yên để quan sát, nhưng mà phía sau lưng cũng đã làm cái việc ngáng chân đối với nhà họ Hứa không ít. Có lẽ là bọn họ đều nhìn ra quyết tâm hành động kiểu “cá chết lưới rách”! Mà cũng có lẽ là nhìn Hứa Phàm không ưa mắt. Ông cụ Hứa đối với những chuyện này thực sự không hiểu ra làm sao! Thế nhưng mà, điều làm cho ông cụ kinh ngạc chính là, nhà họ Vương vậy mà cũng tham dự vào đi! Mấy năm gần đây nhà họ Vương cũng đã giao cho Vương Doãn Đức một phần quyền lực rồi. Lúc trước cho Vương Doãn Đức cũng đã từng có mâu thuẫn cùng với Mục Vũ Phi. Chuyện này thì người người đều biết cả, nhưng mà lúc này thái độ lại thay đổi, khác hẳn ngày xưa, lại liên thủ cùng với Mục Vũ Phi. Điều này không khỏi làm nhiều mọi người nghĩ muốn tìm tòi nội tình trong đó. Trên thực tế, trong chuyện này đúng ra chỉ có Vương Doãn Đức là vô tội nhất. Anh ta vốn đã chuẩn bị động thủ đối đứa nhỏ của Lý Ngọc Nhiêu. Tuy nhiên dã có người giúp anh ta giải quyết trước một bước. Tiếp sau đó Vũ Thiên liền kịp thời xuất hiện. Vũ Thiên cái gì cũng không nói, lại chỉ nói có một câu chúc mừng. Vương Doãn Đức lập tức liền sáng tỏ rồi. Anh phải đem mối nhân tình này hoàn trả lại cho Vũ Thiên cùng Mục Vũ Phi thì mới có thể bảo toàn được thể diện của mình. Về phần Lý Ngọc Nhiêu, cô ta đã bị mất đi đứa nhỏ rồi, tất nhiên sẽ không lớn tiếng hơn nữa để tuyên bố cha đẻ của đứa nhỏ là ai, trừ phi cô ta muốn chết!
Vũ Thiên cũng không thèm để ý đến quá khứ này có thể bắt bí, nắm giữ đằng chuôi đối với Vương Doãn Đức. Dù sao nếu Vũ Thiên không làm, thì Vương Doãn Đức cũng sẽ liền tự ra tay. Mà chẳng qua là Vũ Thiên sờ thấu tới trong lòng Vương Doãn Đức, để cho việc làm này thần không biết quỷ không hay, làm cho Vương Doãn Đức thiếu anh một khoản nợ nhân tình mà thôi. Mà bây giờ, chính là thời điểm mà Vũ Thiên cần Vương Doãn Đức anh cống hiến, xuất ra lực lượng của bản thân.
Ông cụ Hứa bị đám người tuổi trẻ này ép buộc, cuối cùng đến ngồi không yên, mang theo Hứa Phàm liền thẳng đến nhà họ Vũ, muốn tìm hiểu một chút hư thực từ ông cụ Vũ. Tất nhiên Mục Vũ Phi đã liệu trước sự việc ông cụ Hứa sẽ đến, tự mình ra tay trước, một mực ở lại nhà họ Vũ cùng với bọn nhỏ. Thời điểm ông cụ Hứa đi đến nhà họ Vũ, liền nhìn thấy Mục Vũ Phi đang chơi đùa rất vui vẻ cùng bọn nhỏ ở trong sân.
Ông cụ Hứa vừa nhìn thấy, tức thời đã nổi cơn tức giận, liền nói tương đối có thâm ý: "Nếu như là người ngoài không biết, thật sự đã cho rằng cô dâu của Vũ Thiên không thể nào thuộc mẫu người hiền thê lương mẫu kia đấy."
Mục Vũ Phi nghe tiếng liền nhìn lại, ra vẻ kinh ngạc, kêu a lên một tiếng. Tiếp đó cô liền vội vàng bảo đứa nhỏ đi thông báo cho ông cố nội Vũ biết là nhà ông cố nội họ Hứa đã đến chơi. Bọn nhỏ vừa đi, Mục Vũ Phi liền cười nhẹ nhàng đi đến bên người ông cụ Hứa, cực kỳ hiền lành dẫn hai ông cháu bọn họ đi vào trong nhà. Đợi hai ông cháu bọn họ đã ngồi vào chỗ của mình, thì Mục Vũ Phi mới xoay người đi pha trà cho hai ông cháu bọn họ. Ông cụ Hứa không nén nhịn được mà hừ lạnh một tiếng, biểu đạt sự khinh thường của bản thân mình đối với Mục Vũ Phi.
Ông cụ Vũ rũ mắt xuống, giọng nói lạnh lùng, hỏi: "Lão Hứa, Phi Phi là con dâu của nhà họ Vũ chúng tôi, đồng thời cũng là hòn ngọc quý trên tay lão Mục! Con bé đã làm gì đối với ông, khiến cho ông có điều gì bất mãn như thế?"
Những lời nói mạnh mẽ, cứng rắn này đã làm cho nét mặt già nua của ông cụ Hứa lúc này trở nên tức giận, liền đỏ rực lên. Nhưng mà ông cụ Hứa biết mục phía trước của mình lần này. Cho nên chỉ có thể nhẫn nhịn lại cơn lửa giận, “ngoài cười nhưng trong không cười”, nói: "Quả nhiên là tìm được cháu dâu tốt, tôi đây thực sự liền không số mệnh đó nữa."
"Lời này ý ông muốn nói như thế nào? Con bé nhà họ Thượng lúc đó chẳng phải cũng là một tay kinh doanh buôn bán xuất sắc hay sao?" Ông cụ Vũ nhíu mày.
"Nói cũng đúng, bất quá so với cô cháu dâu, của nhà ông đây vẫn là kém hơn một chút." Ông cụ Hứa nói có thâm ý khác.
Ông cụ Vũ gật gật đầu, trong lòng lại âm thầm "Phi" một tiếng. Con người này, thế nào mà sống càng ngày càng tụt lùi hơn như thế! Không có việc gì tới nhà bọn họ, nói chuyện linh tinh về cô cháu dâu của ông, nghĩ định nói cái gì với ông đây?