Ông cụ Vũ nhớ đến ông cụ nhà họ Thượng đã bày ra cái vẻ mặt tím bầm ra sao, liền không khỏi đắc ý. Ông cụ Vũ hiểu là Mục Vũ Phi đang muốn thông qua nhà họ Thượng để mở rộng ra thị trường hải ngoại. Bất quá, ông vẫn có chút lưỡng lự hỏi: "Phi Phi, vì sao cháu không trực tiếp phá đổ Thượng thị? Làm gì lại phải để cho con nhóc nhà họ Thượng kia điều khiển công ty như vậy? Ta không thể nào nghĩ ra cháu lại là một người có lòng nhân từ nương tay như vậy."
Mục Vũ Phi cười cười nói: "Là do cháu lười chứ sao. Nếu như ăn luôn nhà họ Thượng thì bản thân cháu lại phải tự ra tay chấn chỉnh lại lại công ty của Thượng thị. Đến ngay cả thị trường ở hải ngoại của bọn họ cháu cũng sẽ phải phí thời gian quy hoạch lại một lần nữa. Đại nghiệp của nhà chúng ta rất lớn, những việc cần phải xử lý cũng đã xếp lên thành núi như vậy rồi. Ở cái công ty nhỏ đó làm sao còn có dư thừa người, dư thừa thời gian để mà quản lý nữa chứ!" Còn có một câu, Mục Vũ Phi không nói ra miệng, đó chính là cô tin tưởng ở năng lực của Thượng Duyên.
Ông cụ Vũ nhìn thấy gương mặt của Mục Vũ Phi càng ngày càng gầy gò hơn, trong lòng cũng cảm thấy áy náy một hồi. Từ sau khi Vũ Thiên đi, những vất vả của Mục Vũ Phi ra sao, ông cụ Vũ cũng đều để ở trong mắt. Mỗi khi hỏi Phương Gián một chút về tình hình của Mục Vũ Phi, lắng nghe xong ông đều trực tiếp cảm thấy đau lòng. Vì thế ông cụ Mục kia không ít lần muốn liều mạng cùng với ông cụ Vũ.
Nghĩ nghĩ một lát, ông cụ Vũ hướng về phía ông cụ Mục nhướng mi lên nói: "Tôi nhớ ra là hai chúng ta đã lâu lắm rồi chưa từng tỷ thí với nhau. Hai chúng ta cùng đi ra ngoài thao luyện một chút nhé?"
Ông cụ Mục là người khôn khéo đến cỡ nào, trong nháy mắt liền đã hiểu ý tứ của ông cụ Vũ rồi. Thế nhưng mà ông vẫn còn ra vẻ trầm tư, nói: "Ông có biết là gần đây tôi đang bề bộn nhiều việc lắm hay không? Làm sao có thời giờ để mà lằng nhằng cùng với ông kia chứ? !"
Ông cụ Vũ tức giận, quơ lấy quân cờ vua rồi ném về phía ông cụ Mục. Ông cụ Mục lắc mình một cái liền đón quân cờ vua kia vào trong tay, lại còn cười ha ha nói rằng, ông cụ Vũ già đi, đến ngau cả thủ pháp cũng đều trở nên mới lạ rồi.
Mục Vũ Phi thở dài. Hai ông cụ già này lại còn thuộc hàng võ lâm cao thủ, trong người còn mang theo cả tuyệt kỹ. Ông cụ Mục thấy ông cụ Vũ huyết áp có biểu hiện sắp bạo phát vội vàng nói: "Gần đây tôi thấy ngứa nghề quá! Phi Phi, các ông nội muốn mang cháu đi chơi, muốn cho cháu nhìn thấy bản lãnh thật sự của bọn ta!"
Mục Vũ Phi lên máy bay, bay đi thành phố D. Thời điểm ngồi ở trên máy bay cô còn đang suy nghĩ, rốt cuộc không biết là hai ông cụ nhà mình nghĩ muốn mang bản thân mình đi chơi tận đâu nữa đây? Đi đâu chơi lại còn phải đi máy bay như vậy nữa? Mục Vũ Phi nhìn lại hai ông nội của mình, vẻ đầy hồ nghi. Thế nhưng cô lại phát hiện ra, bọn họ chính là đang đàm luận về vấn đề độ chính xác của việc nhảy dù. Trong lòng buồn khổ không thôi, Mục Vũ Phi liền kéo tấm thảm lông trên máy bay ra, che khuất mặt, trực tiếp đi hẹn hò cùng với Chu công. (đi ngủ)
Thời điểm máy bay bay tới thành phố D thì đã là 4 giờ chiều rồi. Mục Vũ Phi mang cặp mắt vẫn còn vẻ ngái ngủ đi theo sát hai ông lão, lên xe của quân khu phái tới đón. Thực quá nhiều người, có đến hai người nhân viên bảo vệ lên ngồi ở trên xe chạy phía đằng sau.
Mục Vũ Phi nhìn thoáng qua bên ngoài cửa sổ xe. Bầu trời thành phố D bao la, nhiều mây, bộ dạng như sắp đổ mưa nhưng lại không mưa được, làm cho người ta cảm thấy cực kỳ bị đè nén phiền muộn. Mục Vũ Phi một tay xoa huyệt Thái Dương một tay bấm điện thoại gọi cho Phương Gián. Cô vẫn còn có rất nhiều công việc chưa xử lý, lần này bị đưa đến thành phố D lại không biết sẽ bị ép buộc bao lâu, cho nên liền giao lại công việc một hồi ước chừng phải mất đến hai giờ. Chờ khi Mục Vũ Phi cúp điện thoại thì xe đã chạy đến cửa của quân khu rồi.
Tổng Tư Lệnh Quân khu sớm đã chờ ở ngoài cửa, nhìn bộ dáng là đã chờ thật lâu. Nhìn thấy ông cụ Vũ và ông cụ Mục không khỏi lệ nóng doanh tròng. Dùng lời của ông mà nói, cũng không biết thời gian bao lâu rồi không được gặp hai lão thủ trưởng nữa!
Mục Vũ Phi nhìn Tổng Tư Lệnh quân khu nước mắt tuôn ra đầy mặt, vẻ mặt tỏ vẻ thật nhàm chán. Ngài có thể nói cho tôi biết, ngài có thể nói ai là người đã từng dẫn dắt ngài trải qua nghiệp binh này, mà không phải là hai người mà ngài đang nắm tay kia hay không? Đúng là nghe nhìn lẫn lộn mà!
Chờ Tổng Tư Lệnh ổn định lại cảm xúc, Mục Vũ Phi mới cười cười, vươn tay nói: "Xin chào bác, cháu là Mục Vũ Phi."
Tổng Tư Lệnh nắm lấy tay của Mục Vũ Phi nói xin chào. Rồi sau đó liền bắt đầu đánh giá cô. Thấy cô thần sắc thản nhiên không khỏi cảm thán, thật đúng là, phía sau cửa nhà tướng không có chó. Phần vinh nhục kia không chút sợ hãi đến giống như hạ bút thành văn, rất có quyết đoán!