Các bậc trưởng bối trong nhà họ Vũ thấy tâm ý của Mục Vũ Phi đã quyết, thì cũng không tiện nói cái gì nữa. Tuy rằng việc làm ăn buôn bán trên thương trường không nên gây thù hằn với nhau, nhưng mà khi nhà người ta thực sự đã ức hiếp ở trên đầu mình, như vậy cũng cần phải có sự phản kích thích hợp. Bằng không người khác thực sự xem cô như quả hồng mềm, tùy ý nắm bóp hay sao. Thể diện của nhà họ Vũ cũng không thể bị vứt bỏ được.
Bất quá, hôm nay tới đây cũng không phải là để đàm luận chuyện sản nghiệp của gia tộc. Ngày hôm nay Vũ Thiên có chuyện muốn thương lượng cùng với ông cụ Vũ. Anh là nhất mạch đơn truyền duy nhất của ông cụ Vũ. Tuy rằng Vũ Thiên nhất định tiến vào bộ đội, nhưng mà người trong nhà vẫn luôn không mong muốn mỗi ngày Vũ Thiên phải phiêu lưu mạo hiểm quá lớn, lang thang ở bên cạnh lằn ranh sinh tử như vậy. Thế nhưng mà Vũ Thiên lại không mong muốn chỉ một lần tiếp xúc qua loa như vậy là xong. Anh muốn phải bắt đầu làm từ cơ sở. Mẹ Vũ thì đau lòng cho con trai. Cả đời bà chỉ có một đứa con trai như vậy, nếu như có xảy ra chuyện gì, bà sẽ không thể nào chịu nổi. Ông cụ Vũ lẫn ba Vũ cùng rối rắm như nhau. Nhưng mà bọn họ thân là quân nhân, máu của một quân nhân đang chảy xuôi trong cơ thể của mình, luôn có sự kiêu ngạo của mình. Vũ Thiên chọn lúc này cho thấy rõ ràng tâm tính của mình, cũng là bởi vì Mục Vũ Phi mang thai, nếu như không có chuyện này, người trong nhà cho dù thế nào cũng đều sẽ không đồng ý. Anh thân là người của gia tộc nhà họ Vũ, không thể để cho người ngoài nói anh là thái tử gia, ỷ vào gia tộc quyền thế mới có thành tựu như vậy.
Vũ Thiên anh, cũng có niềm kiêu ngạo của riêng mình.
Mục Vũ Phi không phải là thánh mẫu, Vũ Thiên quyết định, đối với cô là không công bằng. Nếu nói là cô không tức giận, như vậy thì thật là cực kỳ giả dối. Nhưng mà trước kia Mục Vũ Phi và Vũ Thiên cũng đã từng trao đổi với nhau rồi. Vũ Thiên nói, tâm ý của anh đã quyết. Mục Vũ Phi cũng không thể có cách nào, chỉ có thể cười lạnh nói với Vũ Thiên, nếu như anh có xảy ra chuyện gì, cô sẽ nhất định không chùn bước mà dẫn dắt đứa nhỏ đi tái giá, nhường đứa con của anh gọi người đàn ông khác là ba ba. Vũ Thiên tức giận, trực tiếp bắt nhốt cô vào trong căn phòng đen tối, úp mặt vào tường để sám hối tới hơn một giờ.
?
Khoảng một tháng trước, Vũ Thiên cực kỳ bận rộn, anh liên tiếp phải đi làm nhiệm vụ không thể ở nhà, khiến cho Mục Vũ Phi phòng không một mình. Mà Mục Vũ Phi cũng cực kỳ bận rộn với việc tặng quà cho nhiều vị lãnh đạo và các đối tác khác nhau, cho nên cô càng là bận đến mức chân không chạm đất. Việc làm cho cô ngoài ý muốn chính là, trước sự ngạc nhiên của cô, một tuần trước Tết Nguyên Đán, Đoan Mộc đã gọi điện thoại cho cô, nói muốn gặp mặt cô. Mục Vũ Phi không muốn phát sinh ra chuyện gì không tốt, liền nói rõ, nếu Đoan Mộc có chuyện gì, thì cứ nói thẳng ra ở trong điện thoại.
"Cô không cần phải đề phòng tôi giống như đề phòng chó sói như thế. Kỳ thực chính là trong lòng tôi cảm thấy không thoải mái. Tôi liền điều tra, năm đó chính là Vũ Thiên đã để lộ tin tức của tôi cho cha tôi biết. . ."
Dập máy điện thoại Mục Vũ Phi có chút ngạc nhiên. Nếu chuyện này thực sự là do Vũ Thiên gây nên, vậy thì tại sao anh lại phải làm như vậy? Đến cùng là vì cái gì đây? Từ những lời nói của Đoan Mộc, cô biết được, anh ta và mẹ của anh đã sinh ly tử biệt, cho dù là ngay cả lễ tang của mẹ mình, Đoan Mộc cũng không thể trở về nước để tham gia. Mấy năm trước, thỉnh thoảng anh về nước để đến thăm nom mộ bia của mẹ mình, nơi đó cỏ dại đã mọc lên rậm rạp.