Mục Vũ Phi thấy trên mặt Dương Hoa Phong bắt đầu nổi lên hận ý, sắc mặt không khỏi càng lạnh hơn ba phần. Cô mạnh mẽ nhéo cổ áo của Dương Hoa Phong, cười lạnh nói: "Anh trai à, anh thật là một người mà đầu óc đã mất hết sự linh động rồi có phải không vậy? Anh có từng cảm thấy mùi vị ở trên người tôi rất quen thuộc hay không? Anh là người có đầu óc của heo hay sao? Đây là loại nước hoa được đặc biệt làm ra để quyến rũ đàn ông các anh đấy! Mùi hương này làm cho đàn ông đặc biệt cảm thấy ham muốn…Anh đã để cho Lý Ngọc Thục theo bên mình lâu như vậy, thế nhưng cũng chưa từng phát giác ra, có đúng hay không? !"
Dương Hoa Phong vẫn cứ lù lù bất động, chỉ là nhe răng ra cười, hỏi ngược lại: "Lời nói kia của em gái họ là sai rồi, cho dù là anh đây chưa từng phát giác ra, nhưng mà chuyện anh yêu Lý Ngọc Thục có gì là sai hay không?"
Mục Vũ Phi buông Dương Hoa Phong ra, lộ ra một nụ cười kiều diễm tươi tắn, chậm rãi nói: "Đúng là anh không sai, chỉ có điều, anh là một người rất đần độn! Lý Ngọc Thục muốn mượn tay anh để tiếp cận Vũ Thiên, bị tôi đây nhìn xuyên thấu, liền tự đưa mình vào trong vòng tay hậu thuẫn mạnh mẽ hơn. Thật là nực cười cho anh, đến giờ này mà vẫn còn cho là tôi và Vũ Thiên đã chia rẽ một đôi uyên ương của các người."
"Cô nói bậy!" Dương Hoa Phong giận dữ đứng bật dậy, siết chặt bàn tay lại thật gắt gao nhìn Mục Vũ Phi nói, "Đứa con của tôi đây cũng vì các người phải mà chết. Đây chính là chuyện thực không tranh luận!"
Mục Vũ Phi đặt ngón tay trỏ lên trên bờ môi, làm động tác chớ có lên tiếng nữa. Cô nhỏ giọng nói: "Anh trai à, khi nói chuyện thì cần phải để ý một chút. Đứa trẻ mà năm đó Lý Ngọc Thục kia đã xoá sạch chính là đứa nhỏ của Vương Doãn Đức đó. Lời này của anh, nếu như anh nói ra, Lý Ngọc Thục kia sẽ bị Vương Doãn Đức tiêu diệt, mà anh cũng không có được chút quả ngon để ăn đâu!"
Dương Hoa Phong phẫn hận giơ ngón tay chĩa về phía Mục Vũ Phi, tức giận đến mức đến một câu nói cũng đều không thể nói nên lời.
"Anh trai à! Bây giờ không phải là thời điểm để chúng ta đàm luận về chuyện này. Anh cảm thấy tôi đối xử với anh là đúng cũng tốt, mà là sai thì cũng thế. Ngày hôm nay đây, tôi muốn tới tìm anh để tính sổ! Anh cảm thấy là tôi nên giết anh thì sẽ tốt hơn, hay là sẽ giam cầm anh cả đời thì sẽ tốt hơn đây?"
Nhìn thấy bộ dáng Mục Vũ Phi nghiêng đầu suy nghĩ trước sau như vậy, Dương Hoa Phong liền bị hết hồn một trận. Anh ta kiên trì lạnh lùng nói: "Tôi chính là con trai độc nhất của nhà họ Dương, cô dám làm chuyện như vậy hay sao? !"
Mục Vũ Phi làm một cái biểu cảm giống như chợt bừng tỉnh đại ngộ vậy, nhìn Dương Hoa Phong vẻ đầy khinh miệt nói: "Con trai độc nhất sao? Anh trai à, anh đã từng được gặp người bảo vệ bí mật của tôi chưa nhỉ? Đó mới chính là đại thiếu gia của nhà họ Dương của anh đấy! Anh ấy đã trở lại rồi, anh cũng nên nghỉ ngơi đi thôi!"
"Cô chớ có nói ra những câu nói cuồng ngôn như vậy! Anh ấy đã sớm chết rồi !"
Mục Vũ Phi lắc lắc đầu, thở dài nói: "Anh trai à, anh thật sự là rất ngu dại đó. Thế này đi, chúng ta đánh cuộc nhé, có được hay không? Tôi sẽ lưu đầy anh độ 10 năm, nếu như người của nhà họ Dương đăng tin tìm anh, tôi đây liền cho anh được trở về nhà. Nhưng nếu như mà người nhà họ Dương không đi tìm anh, như vậy anh trai à, anh sẽ có thể cả đời không được về nước, có được hay không? Dương Hoa Phong mở to hai mắt nhìn Mục Vũ Phi vẻ khó có thể tin được. Nhìn thấy vẻ mặt tươi cười, nắm chắc thắng lợi trong tay của Mục Vũ Phi, rốt cục của Mục Vũ Phi bắt đầu trở nên sợ hãi. Cha của anh ta vẫn cảm thấy thiếu nợ đối với mẹ của người anh cả đại ca, mấy năm qua vẫn luôn luôn đang tìm kiếm người con cả. Nếu như người anh cả của Dương Hoa Phong mà trở về, như vậy, liệu cuộc sống của anh ta có còn được sống yên ổn hay không? Hơn nữa nếu như nhà họ Vũ mà biết được chuyện năm đó cũng có bàn tay của anh ta tham dự vào, tất nhiên sẽ không dễ dàng mà bỏ qua cho anh ta!