"Ai mà không có mắt như vậy chứ?" Âu Văn Phú mắt đỏ vằn nằm ở trước ngực Xuân Nguyệt mắng vẻ oán hận.
"Tránh ra nào, em phải đi mở cửa." Xuân Nguyệt đẩy Âu Văn Phú ra mặc lại chiếc áo ngủ vào đi xuống lầu. Đợi đến khi Xuân Nguyệt xuyên thấu qua lỗ mắt mèo ở cửa, nhìn thấy rõ ràng người vừa tới, cô cực kỳ kinh ngạc, thật lâu sau mà cô vẫn còn chưa phản ứng lại được. Âu Văn Phú cũng mặc áo ngủ đi theo xuống. Nhìn thấy bộ dạng như đang dại ra của Xuân Nguyệt lẫn tiếng chuông cửa không ngừng vang vọng bên tai, anh nhíu nhíu mày ra mở cửa.
Mục Vũ Phi đẩy Âu Văn Phú ra, trực tiếp bổ nhào vào trên người Xuân Nguyệt, nước mắt liền chảy xuống rào rào như như mưa.
Âu Văn Phú nhìn thấy người đến là Mục Vũ Phi cũng cực kỳ kinh ngạc, vội trở tay đóng ngay cửa lại, nhìn chung quanh rồi dẫn Mục Vũ Phi đến phòng khách.
"Nhiều năm như thế, chị đã chết ở đâu vây hả? Cũng không nhắn lại cho người ta một chút tin tức!" Vành mắt của Xuân Nguyệt đỏ ửng, bực tức vuốt vuốt cánh tay của Mục Vũ Phi, rồi sau đó lại ôm Mục Vũ Phi vào lòng hu hu khóc. Cả đám người bọn họ căn bản thực sự không dám nghĩ đến rốt cuộc Mục Vũ Phi bây giờ như thế nào. Chỉ sợ nghĩ đến thì Mục Vũ Phi sẽ sớm không còn ở nhân thế nữa. Mỗi một lần tụ tập với nhau, thì cái tên của Mục Vũ Phi đều trở thành sự cấm kỵ đối với mọi người.
Âu Văn Phú kéo Mục Vũ Phi nhìn xem thân thể của cô liệu có bị ngoại thương hay không. So với trước kia, xem ra còn có chút đẫy đà hơn rồi. Mục Vũ Phi rút tay của bản thân ra, lại vùi đầu ở trong ngực của Xuân Nguyệt, lệ rơi đầy mặt, nói: "Nhiều năm như vậy em cũng không biết vì chị đây mà thủ thân như ngọc, cư nhiên lập gia đình!"
Mẹ kiếp! Âu Văn Phú thầm mắng một tiếng. Vốn dĩ Âu Văn Phú còn đang rất sầu não, nhưng mà nghe được lời này của Mục Vũ Phi, trong nháy mắt mặt anh liền trở nên đen thui như mực. Cô gái này, đã qua nhiều năm như vậy rồi mà bản tính cũng thực khó dời, khi nào tới, điều đầu tiên là đều làm cho người ta cảm thấy ngột ngạt!
Xuân Nguyệt nghe thấy Mục Vũ Phi nói như vậy liền nín khóc, mỉm cười ngay lập tức, đẩy Mục Vũ Phi ra, lườm một cái sẵng giọng nói: "Thật là không đứng đắn chút nào!"
Âu Văn Phú hỏi thăm tình hình của Mục Vũ Phi mấy năm qua thế nào. Mục Vũ Phi kể lại xong, Xuân Nguyệt liền liên tiếp gạt lệ thổn thức không thôi. Mục Vũ Phi tuy rằng vẫn còn sống, nhưng mà đã phải trải qua những ngày hề tốt đẹp chút nào.
"Cô có liên lạc với Vũ Thiên hay không?" Âu Văn Phú cau mày hỏi, bọn họ cũng không thể bảo vệ an toàn cho Mục Vũ Phi, chỉ có Vũ Thiên mới có khả năng che chở cho ba mẹ con Mục Vũ Phi.
Vừa nói tới Vũ Thiên, Mục Vũ Phi liền thấy răng đau. Cô xoa gò má lắc lắc đầu nói: "Thân phận của đứa nhỏ đã bại lộ, Vũ Thiến biết được tôi lại nuôi dưỡng con trai của mình giống như kiểu con gái, nên đã tức giận ngập đầu rồi! Âu Văn Phú vui vẻ, gật gật đầu, nói đả kích: "Ừ, cứ theo như tính tìnhcủa Vũ Thiên, thì cô quả thật là chết chắc rồi, hơn nữa sẽ còn chết rất khó coi kia đấy!"
Mục Vũ Phi gật đầu, xoa xoa chiếc gối ôm buồn rầu nói: "Cho nên phản ứng đầu tiên của tôi liền tới tìm hai người là như vậy. Hai người nhất định là phải cứu tôi đấy!"
Xuân Nguyệt sau này cũng đã quen biết Vũ Thiên, đương nhiên biết được danh hiệu "Mặt lạnh Diêm Vương" của Vũ Thiên. Hơn nữa những ngày Mục Vũ Phi không có ở đây, Vũ Thiên lại càng không có một chút nhân tình nào hết. Đối với người nào cũng đều lạnh lẽo như băng vậy, nhìn ai lại càng cũng đều không thấy vừa mắt. Xuân Nguyệt rùng mình một cái nhìn Mục Vũ Phi đầy vẻ lực bất tòng tâm.
"Tôi đây bất kể, ngày hôm nay tôi liền cứ tiếp tục trọ ở tại đây đã! Hai người nếu như mà dám mật báo cho Vũ Thiên biết, tôi đây tuyệt giao với hai người luôn!" Mục Vũ Phi vô lại ôm lấy cánh tay của Xuân Nguyệt, nói lời thề son sắt.
Mục Vũ Phi mặt dày liền nhất định ở trọ lại trong nhà của Xuân Nguyệt. Thế nhưng mà ngay vào lúc nửa đêm, thời điểm Mục Vũ Phi đang chuẩn bị lên giường, thì có một cái bóng đen lủi vào đến trong nhà, đã làm cho Mục Vũ Phi hôn mê, mang đi!