Sáng sớm, Mục Vũ Phi đã ra khỏi giường, trước khi tiến hành phẫu thuật, Vũ Thiên không được phép ăn uống gì, bởi vì thời điểm gây mê có thể sẽ sinh ra cảm giác lợm giọng, nôn mửa. Cho nên Mục Vũ Phi không có chuẩn bị ăn uống gì, mà cứ ngơ ngác ngồi ở trên ghế so pha nhìn dung nhan của Vũ Thiên đang ngủ.
Mặc dù ở thời điểm Mục Vũ Phi tỉnh lại, thì Vũ Thiên cũng đã tỉnh giấc rồi, nhưng mà anh cũng có thể cảm nhận được tầm mắt nóng rực của Mục Vũ Phi. Anh không biết sau này liệu có phải là cô chỉ có thể nhìn mình thông qua ảnh chụp như vậy hay không. Cho nên anh hi vọng cô có thể nhìn hình ảnh chân thật của bản thân mình nhiều thêm một hồi. Vũ Thiên tự cười giễu mình, khóe miệng cong lên. Tuy rằng anh vẫn luôn luôn nói với Mục Vũ Phi để cho cô tin tưởng rằng anh có thể sống được bình thường, nhưng mà nói thật, chính anh cũng không có lòng tin này.
Đây chính là sự bất lực và đau khổ khi con người phải đối diện với số phận của mình.
"Anh tỉnh rồi thì cũng đừng giả bộ ngủ nữa." Mục Vũ Phi đi lên phía trước níu lấy cổ áo của Vũ Thiên cười lạnh, nói.
Mục Vũ Phi nói xong liền hôn lên môi của Vũ Thiên, cường ngạnh y hệt như một người đàn ông ở đó tùy ý cưỡng bức một người phụ nữ vậy. Vũ Thiên cũng không hy vọng tôn nghiêm nam tính của mình bị giẫm đạp đến tận đáy như thế. Tuy rằng anh biết, vợ của mình như thế này, chỉ khi trong nội tâm cực của cô đang ở dưới tình huống không ổn định, thì mới có thể ra vẻ con người mang tính cách nam giới, để che dấu nội tâm là bất ổn như vậy. Thế nhưng mà anh cũng không có biện pháp nào khác. Cho tới bây giờ, đại thần Vũ Thiên vẫn luôn nắm trong tay hết thảy mọi việc kia, lần đầu tiên ở trong nội tâm lại sinh ra một loại cảm giác vô lực như vậy. Ngay tại lúc Vũ Thiên muốn xoay người áp đảo lại Mục Vũ Phi, thì Mục Vũ Phi lại buông anh ra. Cô cười nói vẻ miễn cưỡng: "Anh nhớ kỹ loại cảm giác này đấy! Nếu anh dám vứt bỏ em, em liền sẽ để cho người đàn ông khác cũng được nếm thử loại hương vị này."
Cặp môi mỏng của Vũ Thiên liền mạnh mẽ bập lên trên cổ của Mục Vũ Phi, anh dùng lực mút vào, để lại ở mặt trên da cổ của Mục Vũ Phi một cái dấu vết đỏ bừng cực kỳ chói mắt. Sau khi Mục Vũ Phi rên lên một tiếng, Vũ Thiên liền buông cô ra. Anh dùng ngón cái vuốt lên môi của mình nói vẻ đầy không nghiêm túc: "Ở nơi này dấu vết trước sẽ không bị biến mất, anh sẽ tỉnh lại."
Mục Vũ Phi phục trên ngực Vũ Thiên, cô nên nói như thế nào đây? Vì sao ông xã của cô vào thời điểm này lại còn có thể đẹp trai như vậy chứ? May mắn là ở đây không có người phụ nữ khác nhìn thấy, bằng không thừa dịp anh bệnh thế này chắc chắn cũng muốn lấy mạng của anh rồi.
★☆★☆★☆★☆★☆★☆★☆★☆★☆★☆★☆★☆★☆★☆★☆
Sau khi Vũ Thiên được đẩy tiến vào trong phòng để tiến hành phẫu thuật, Mục Vũ Phi vẫn ngồi yên ở ngoài cửa. Trên gương mặt của cô không hề để lộ ra một biểu cảm nào hết. Cô cũng chỉ ở đó ngắm nhìn móng tay của mình. Vũ Thiên thích màu sắc đơn thuần, cho nên trên móng tay của cô chỉ sơn lớp sơn móng tay màu hồng, còn vẽ hoa văn màu trắng. Tuy rằng thoạt nhìn thật thanh lịch, nhưng mà Mục Vũ Phi lúc này thật sự cực kỳ căm hận những cánh hoa màu trắng này.
Đoan Mộc xuất hiện ở trước mặt Mục Vũ Phi, nhưng Mục Vũ Phi cũng không có gì thật kinh ngạc. Tựa như là việc Đoan Mộc và Vũ Thiên ở cùng một bệnh viện như vậy không phải là một chuyện gì đó rất kinh ngạc. Trên thực tế Đoan Mộc cũng vẫn còn đang nằm viện để dưỡng sức, nhưng mà anh cũng không muốn quấy rầy thời gian tốt đẹp đôi vợ chồng này. Nhưng mà ngày hôm qua anh nhận được tin nhắn từ Ảnh gửi tới, nói hi vọng anh có thể đến ở cùng bên người Mục Vũ Phi, không nên để cho Mục Vũ Phi bị cô đơn. Điều này có thể nói, chính là thật sự chỉ một câu nói nhưng mang hai nghĩa..., cho nên Đoan Mộc hàm chứa nước mắt mà đi tới đây. Nếu có thể lựa chọn, anh thật sự không muốn đến nơi này. Dù sao đứng ở bên người Mục Vũ Phi so với đứng ở bên người Vũ Thiên còn muốn nguy hiểm gấp một vạn lần. Ngộ nhỡ Vũ Thiên gặp phải tình cảnh “tam trường lưỡng đoản”, nhất định Mục Vũ Phi sẽ coi anh thành một người nhân lúc cháy nhà mà chạy đến hôi của. Phỏng chừng, cô còn muốn chụp cho anh cái mũ lên đỉnh đầu là không chịu chăm sóc tốt cho Vũ Thiên cũng nên. Nếu quả thật như vậy, cuộc sống của Đoan Mộc anh đã có thể trở nên thập phần bi thảm rồi !
(*) Tam trường lưỡng đoản: Ba dài hai ngắn: Câu thành ngữ. Ý nghĩa: Chỉ tai hoạ hoặc tai nạn bất ngờ. Đặc biệt chỉ người chết.
Thở dài một tiếng, Đoan Mộc đặt tay xuống bả vai của Mục Vũ Phi, "Hãy tin tưởng vào người đàn ông mà cô đã lựa chọn đi! Chút bài kiểm tra nhỏ này mà Vũ Thiên không qua được thì cũng không phải là Vũ đại thiếu gia rồi."