Trên tay bị bó buộc, nhưng Mục Vũ Phi chẳng phải là loại người để cho người khác tùy ý định đoạt. Chuyện gì mà Mục Vũ Phi cô đã quyết định, thì không ai có thể thay đổi được, từ trước đến giờ vẫn như vậy. Ảnh tử bất đắc dĩ mắt trắng dã, Vũ Thiên giao nhiệm vụ cho anh chính là đi theo Mục Vũ Phi cùng bọn nhỏ, tận lực giữ ba mẹ con bọn họ ở lại Venice. Nhưng mà Mục Vũ Phi là người bình thường có thể khống chế được hay sao? Cô làm việc cho tới bây giờ cũng không suy nghĩ đến hậu quả, không chỉ có không suy nghĩ đến hậu quả, mà thủ đoạn lại còn rất cường ngạnh. Cử anh đến để khống chế Mục Vũ Phi, còn không bằng phái Lãnh Phong đến hơn. Thế nhưng Lãnh Phong chính là một con người gian ác, trước kia không giống như hiện nay. Hiện tại bị Hứa Khiết tra tấn càng ngày càng táo bạo rồi. Mà anh lưu lại ở đây, không phải là giống như con cừu nhỏ chờ Mục Vũ Phi giết thịt hay sao?
Ảnh tử bất lực rồi, chỉ có thể phẫn nộ phục tùng tổ chức, đi thu xếp thủ tục cho ba mẹ con Mục Vũ Phi trở về nước.
||||| Truyện đề cử: Vạn Cổ Chí Tôn |||||
Từ Venice ngồi máy bay về nước phải mất mười một giờ đồng hồ. Mục Vũ Phi cùng bọn nhỏ ở trên máy bay luôn luôn không có nghỉ ngơi. Mục Vũ Phi luôn miệng hỏi bọn nhỏ về tình hình cuộc sống của bọn trẻ và Vũ Thiên trong hai năm qua. Bọn nhỏ nói, mọi người đối với bọn chúng đều tốt lắm, chỉ có điều là ít khi nhắc tới tin tức của Mục Vũ Phi. Điều này làm cho bọn trẻ có đôi khi liền cảm thấy bọn chúng chiếm được sự quan tâm ưu ái của mọi người vậy. Nhưng kỳ thực chính là, mọi người trong nhà đang nghĩ biện pháp để đến bù lại cho bọn trẻ sự thiếu hụt tình thương của mẹ trong cuộc sống. Tuy rằng cũng có nhận được quà sinh nhật của Mục Vũ Phi gửi bưu điện từ nước ngoài về, thế nhưng mà bọn trẻ lại luôn luôn cảm thấy đó là quà của ba ba gửi cho bọn chúng. Bởi vì ba ba vẫn luôn miệng nói với bọn chúng về tình hình của mẹ, nói mẹ đang sống rất tốt, sức khỏe cũng rất tốt. Tóm lại hết thảy mọi việc đều tốt lắm, hơn nữa lại còn rất nhớ tới bọn trẻ. Chỉ có điều là công việc của ba ba lại quá bận rộn, luôn luôn đi vắng một khoảng thời gian rất dài không về nhà. Mỗi khi ba ba được nghỉ ngơi đều có vẻ mệt mỏi không chịu nổi. Bọn trẻ cũng không nỡ để ba ba đã phải làm việc vất vả rồi, khi trở về còn phải chăm nom cho bọn chúng, cho nên luôn thành thật học một ít chương trình học mà bà nội đã sắp xếp cho hai anh em.
Mục Vũ Phi có chút đau lòng. Bọn nhỏ đã sớm trưởng thành trước tuổi rồi. Tuổi thơ của các con vốn nên phải được vui vẻ, nhưng lại bởi vì sự tùy hứng của cô mà trở nên u ám rồi. Mục Vũ Phi thật sự tự trách bản thân .
Bối Bối hỏi mẹ, vẻ có chút sợ sệt: "Mẹ, có phải về sau này một nhà bốn người chúng ta sẽ cũng không bao giờ xa cách nhau nữa phải không ạ?"
Mục Vũ Phi thở dài một hơi đầy phiền muộn. Vũ Thiên đã nói không cần mấy mẹ con bọn họ nữa. Chẳng lẽ là bởi vì hai năm nay cô đã không quan tâm gì đối với anh và đứa nhỏ cho nên trong lòng Vũ Thiên đã trở nên giá lạnh rồi sao? Hay là bởi vì bọn nhỏ tùy hứng muốn đi gặp mẹ, nên thỉnh cầu với anh, khiến cho anh tức giận hay không ? Hiện tại Mục Vũ Phi tâm loạn như ma, cũng không nghĩ ngợi gì được rõ ràng. Vũ Thiên làm như vậy là vì cái gì đây? Hơn nữa Ảnh tử lại cực kỳ kín miệng, cô căn bản không thể tìm hiểu ra được cái gì.
Bảo Bảo nhìn thấu sự nghi ngờ của Mục Vũ Phi. Cu cậu lôi kéo cánh tay của Mục Vũ Phi nói vẻ rất kiên định: "Ba ba không phải là người sẽ không quan tâm đến chúng ta! Bởi vì ba ba nói, ba ba thật sự rất yêu bảo bối, cũng rất yêu mẹ."
Mục Vũ Phi nhíu mày, vì sao đứa nhỏ lại có thể khẳng định như vậy?
Bảo Bảo cũng nói, không thể nào giải thích được những điều vì sao ấy. Có đôi khi bởi vì ba ba đợi đến khi các cậu ngủ say rồi, về sau liền tự uống rượu một mình để giải sầu, bộ dạng rất khổ sở. Thỉnh thoảng Bảo Bảo lại gặp phải tình cảnh này một lần. Trực giác của Bảo Bảo cho biết, lúc này ba ba đang buồn nhớ tới người mẹ đã bị mất tích từ lâu