Mục lục
Ông Xã, Không Có Việc Gì Đừng Giả Bộ Đáng Yêu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Doãn Tiểu Nhu như có chút đăm chiêu, nói: "Kỳ thực vừa rồi người đàn ông kia cũng không tệ, vóc người cũng không tồi! Cô nên tiếp nhận."

Viên Kỳ Chí mặt tối sầm, ho hai tiếng, kéo Doãn Tiểu Nhu trở về ngực của mình.

Mục Vũ Phi nói vẻ cực kỳ khinh thường: "Thôi quên đi! Tôi chỉ thấy hàm răng của anh ta thật là trắng, thật là chói mắt. Nếu như tôi khiêu vũ cùng với anh ta, không phải là sẽ phải đeo kính râm hay sao? ”

Hai người phụ nữ lại vụng trộm cười hắc hắc thật vui vẻ.

Âu Văn Phú vẻ đầy bất đắc dĩ. Anh quét mắt liếc nhìn các cô gái tham dự tiệc rượu hôm nay, đa phần đều là những cô gái trẻ có dung mạo xinh đẹp. Âu Văn Phú thật sự rất muốn đi đến gần để bắt chuyện. Nhưng lại ngài Mục Vũ Phi này vẫn cứ luôn luôn kéo cánh tay anh không buông tay như vậy. Tựa như là nhìn thấu tâm tư của Âu Văn Phú, Mục Vũ Phi xoay xoay ánh mắt, hỏi đầy vẻ gian xảo: "Có phải là anh lại nghĩ muốn đi làm hại cô gái trẻ của nhà nào đó hay không .?"

"..."



"Làm hại cô gái nhỏ nào đó thì phải mang tôi đến cùng nhé!" Nét mặt của Mục Vũ Phi vẻ rất chân thành.

Âu Văn Phú cũng đã từng trải qua sự kiện kia của Lục tử rồi. Anh biết nét mặt kia của Mục Vũ Phi không phải là làm bộ, không khỏi âm thầm phụt ra một búng máu.

"Hay là chúng ta cùng đi khiêu vũ đi." Âu Văn Phú nhận mệnh kéo Mục Vũ Phi đi đến hướng sàn nhảy.

Một khúc kết thúc, Vũ Hạo Dân liền đã đi tới, nhìn Âu Văn Phú vẻ rất là đề phòng. Âu Văn Phú thiệt tình cảm thấy buồn bực trong lòng. Anh thực sự cũng không rõ, rốt cuộc mình đã làm ra chuyện gì để khiến cho người người phải oán trách như vậy? Để rồi đến bây giờ để bản thân bị rơi vào báo ứng như thế? !

"Được rồi, anh đã được giải thoát rồi. Bạch mã hoàng tử của anh rốt cục đã tới để cứu anh rồi !" Mục Vũ Phi nói trêu ghẹo Âu Văn Phú.

Âu Văn Phú da mặt đỏ lên, thoáng lại lại liền đen sì. Thế nhưng lại không thể nào phát tác được, đành chỉ có thể chạy trối chết.

Mục Vũ Phi đánh giá Vũ Hạo Dân vẻ cực kỳ hứng thú, nhìn thấy bộ dạng của anh chàng lộ rõ có chút thất bại, cô liền cười thầm không thôi. Xem ra, quả nhiên thủ đoạn của Dư Mẫn vẫn còn rất cao, lại còn chỉnh sửa cho thiếu gia của nhà họ Vũ chật vật đến như vậy.

Vũ Hạo Dân bị Mục Vũ Phi nhìn có chút mất tự nhiên, liền hỏi: "Chị dâu à, trên mặt em đang bị dính thứ gì đó phải không?"

Mục Vũ Phi suýt nữa thì bật cười phì ra tiếng, may mắn cô ngừng lại được, nói: "Được rồi, nhìn em mất hồn mất vía thế kia, nhanh chóng đi tìm Dư Mẫn đi. Chị cũng cần phải nghỉ ngơi một lát, nếu còn tiếp tục nhảy một lần nữa, chân của chị không bị gẫy mới là lạ!"



Vũ Hạo Dân lắc lắc đầu. Việc anh hiện tại nên làm chính là canh giữ ở bên người Mục Vũ Phi. Anh đã chú ý tới, có mấy người đàn ông liền đều luôn luôn dùng ánh mắt để đánh giá Mục Vũ Phi rồi.

"Được rồi mà!" Mục Vũ Phi thấy hai người này thực sự giống như hai đứa trẻ to xác đang đấu với nhau vậy. Cô không khỏi vừa bực mình lại vừa buồn cười, "Đi đi, đi nói với cô ấy vài câu rồi trở về đây, đừng để cho cô gái ấy phải đứng một mình ngây ngốc ở nơi đó."

Vũ Hạo Dân nhìn nhìn về phương hướng của Dư Mẫn, thấy có người đi qua bắt chuyện với cô, rốt cục cắn chặt răng đi tới.

Mục Vũ Phi bất đắc dĩ lắc đầu. Cái đôi oan gia này cũng không biết cuối cùng liệu có kết quả gì hay không nữa. Bất quá cô lại vẫn vô cùng thưởng thức Dư Mẫn. Cô gái này không kiêu ngạo không nóng nẩy, rất có khí khái. Nếu có thể, Mục Vũ Phi cô đây cũng rất thích khi được nhìn thấy hai người bọn họ đã gom lại thành một đôi.

Mục Vũ Phi xoay người, nhưng lại thiếu chút nữa thì đã va chạm ở trên thân một người. Nhìn chăm chú một lúc, Mục Vũ Phi có cảm giác mình thật sự muốn tìm một cái kính râm để đeo rồi.

"Tên của tôi là Đoan Mộc, Mục tiểu thư, bây giờ tôi có thể được mời ngài nhảy một điệu hay không?"

"Thật vinh hạnh có thể được khiểu vũ cùng với ngài đây!" Mục Vũ Phi cười cười, để bàn tay của mình tiến vào trong bàn tay của anh ta. Nhưng trong lòng cô vẫn âm thầm phỉ báng, cái người này, làm sao lại có thể không thể vượt qua được như vậy chứ, hả ?

Đoan Mộc cúi đầu cười nói: "Mục tiểu thư, nếu như có thể, tôi hi vọng những lời này vẫn là từ miệng của một người đàn ông nói ra thì hơn!"

"Nhưng mà… thật sự là quá đường đột rồi, Đoan Mộc tiên sinh." Mục Vũ Phi biểu đạt sự xin lỗi, vẻ mặt rất chân thành.

Có thể xuất hiện ở trong bữa tiệc ngày hôm nay thế này, tất nhiên là đều những gia đình thế gia có thế lực cả. Mục Vũ Phi căn bản là vẫn sẽ không vọng tưởng về sau mình sẽ còn phải gặp lại Đoan Mộc nữa. Thế nhưng mà, cô lại không biết khi tới tiếp cận bản thân mình trong lòng anh ta đang tồn tại ý tưởng gì, cho nên trong lòng cô vẫn có một chút đề phòng. Bất quá kỹ thuật vẻ bên ngoài thì Mục Vũ Phi vẫn cần phải làm thật tốt. Mục Vũ Phi tiến theo bước nhảy tiến của Đoan Mộc, tạo thành một hình ảnh tuyệt vời của một đôi kim đồng ngọc nữ.

Thấy có rất nhiều người đều đang nhìn chăm chú vào bọn họ, Mục Vũ Phi mặt ngoài mỉm cười, nhưng nội tâm thì lại lạnh lùng hừ lên một tiếng. Chẳng qua bây giờ cô đang đối diện với Đoan Mộc thế này, ngàn vạn lần không được phép để những xấu xa gì đó ấp ủ trong lòng tiếp cận bản thân mình, bằng không cô sẽ thật sự không có cách nào để kết thúc với anh ta.


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK