"Phương Gián, gọi bác sĩ!" Vũ Thiên đột nhiên đứng dậy, quát lên đối với Phương Gián, rồi sau đó anh ôm lấy Mục Vũ Phi thẳng bước đi lên phòng ngủ ở trên lầu.
Mẹ Vũ vội vã đi theo, chỉ thấy Mục Vũ Phi cởi ra chiếc váy dính máu, liền hỏi lại có chút nghi ngờ: "Có phải là Phi Phi tới kỳ sinh lý hay không?"
Vũ Thiên ôm Mục Vũ Phi đặt lên trên giường, nhìn cô mặt tái nhợt lắc lắc đầu, nói: "Còn chưa tới ngày."
Mẹ Vũ ngạc nhiên, con trai mình ngay cả kỳ sinh lý của vợ cũng đều nhớ kỹ như vậy hay sao. Nhưng mà, nếu không phải là đến kỳ sinh lý, chẳng lẽ. . .
May mắn, do ông cụ Vũ lớn tuổi, cho nên liền bố trí cho một bác sĩ tư nhân ở ngay gần đó. Bác sĩ đến làm một số kiểm tra, sau đó liền mở miệng hỏi: "Gần đây có phải thiếu phu nhân thấy trong người đặc biệt mệt mỏi, tim đập rất nhanh phải không?"
Mục Vũ Phi gật đầu, "Gần đây trái lại cảm thấy rất mệt."
Bác sĩ hỏi lại: "Gần đây có phải có lúc thấy bụng bị quặn đau, cũng kèm thêm một chút ít xuất huyết hay không?"
Mục Vũ Phi lại gật đầu: "Dường như gần đây cháu luôn bị đau bụng. Bề ngoài thấy giống như bị sa trĩ vậy… Cháu nghĩ chắc không phải, chỉ là trong người bị bốc hoả thôi."
Bác sĩ đại khái giống như là chưa từng bao giờ nhìn thấy một bệnh nhân nào đại khái như vậy. Ông vẻ mặt đầy hắc tuyến, nói với Vũ Thiên và mẹ Vũ: "Tốt nhất là nên đi bệnh viện tìm một bác sĩ phụ khoa đại thăm khám một chút. Tôi nhìn bộ dáng giống như là điềm báo trước bị sinh non vậy. Nhìn bụng thiếu phu nhân tựa như cũng đã được hơn hai tháng rồi. Thông thường điềm báo trước triệu chứng sinh non đều ở khoảng thời gian trước sáu tháng. Tôi đoán chừng là do phải áp lực quá lớn đi."
Mẹ Vũ đứng sững sờ ở hiện trường. Đến ngay cả Mục Vũ Phi cũng liền ngây ngốc nhìn sang bác sĩ, giống như nghe mà không hiểu bác sĩ đang nói cái gì vậy. Vũ Thiên coi như trấn định đầu tiên. Anh cầm lấy tấm thảm lông bao trùm lên người Mục Vũ Phi, xoay ngang người Mục Vũ Phi rồi bế cô lên đi xuống dưới lầu. Ở dưới lầu, Vũ Phượng Kiều vẫn đang còn ở đó tranh cãi ầm ĩ không nghỉ. Nhìn thấy hai người đi xuống lầu liền muốn lên tiếng châm chọc. Nhưng mà ông cụ Vũ lão đi trước một bước hỏi xem là tình huống thế nào.
Vũ Thiên nghĩ nghĩ, xử lý lại từ một chút rồi mới nói: "Nếu cảm xúc của Phi Phi không phải chịu bị kích động, lại không phải chịu áp lực quá lớn, cháu nghĩ cháu sẽ sắp được làm cha rồi."
Nhìn thấy mọi người bộ dạng như bị ngu si đi, Vũ Thiên rất hài lòng. Anh tức thời phân phó Phương Gián lái xe đi đến bệnh viện.
Ông cụ Vũ sau khi kịp phản ứng, liền nhìn nhìn sang Vũ Phượng Kiều nói: "Con của mình, bản thân mình cần phải quản giáo cho tốt. Nếu có chuyện gì xảy ra mà lại đi hắt nước bẩn lên trên người người khác như vậy sẽ không tốt. Cứ để cho Vũ Thiên đưa con của con đi đến bác sĩ tốt nhất là được, còn chồng của con tiếp tục ở lại Châu Phi. Con cũng nên nghĩ lại đi, cũng đừng nên lại đâm thọc xúi giục! Con muốn đi, thì vĩnh viễn đừng bao giờ bước chân vào cửa của nhà họ Vũ này nữa."
Dứt lời ông cụ Vũ dặn dò tất cả mọi người giải tán đi, chỉ bảo cha Vũ và mẹ Vũ cùng ở lại. Vũ Phượng Kiều luôn luôn cho rằng ông cụ Vũ sẽ không tham dự vào cuộc tranh cãi giữa bà và Mục Vũ Phi, giống như dĩ vãng vậy. Nhưng giờ phút này bà cũng chỉ có thể cắn răng rời đi. Vũ Phượng Kiều không phải không thừa nhận, đứa nhỏ này của Mục Vũ Phi, quả thật đã đến rất kịp thời.
Mục Vũ Phi từ lúc đi vào bệnh viện liền luôn luôn giữ mãi trạng thái ngu ngơ như vậy. Cô nhìn cái bụng của mình vẻ cực kỳ khó hiểu, tựa như là nghĩ sẽ nhìn thấy một cái gì đó hiện ra vậy.
Nhà họ Vũ ngày càng lớn mạnh rồi. Ông cụ Vũ đắc ý dương dương nhìn ông cụ Mục nói: "Tôi đã nói rồi mà, cháu gái của ông thể trạng cường tráng khỏe mạnh như thế, việc sinh nở sẽ không có chuyện gì rồi mà! Cứ nghĩ là một thai ai ngờ lại còn là song bào thai nữa chứ!"