"Đưa tôi đi thôi! Học cấp ba vốn phải ở nội trú, nhưng mà do tôi không ở nổi nữa, cho nên muốn mang đồ vật về nhà." Xuân Nguyệt cau mày nói.
Sắc mặt Âu Văn Phú bỗng xanh lét xen lẫn đỏ rực. Mất đến nửa ngày anh mới run run lắc lắc đầu, thế giới này thực quá mức huyền ảo rồi. Anh vẫn không muốn bị người ta nhận định là người sao hoả!
Xuân Nguyệt nhìn thẳng vào Âu Văn Phú, nố vẻ mất hứng: "Anh hơi quá đáng rồi đó! Tối là thực tâm đối xử với anh, chịu trách nhiệm với anh! Vậy mà anh chỉ có chút ít công việc như vậy cũng không chịu giúp tôi!"
Âu Văn Phú yếu ớt dựa vào ở trên ghế so pha, cảm giác trước mắt mình từng hồi choáng váng. Quả thực anh bây giờ đúng là tiến thoái lưỡng nan, quả thực anh hi vọng ông trời hãy phóng xuống một tia sét để có thể đánh chết anh!
Nhưng mà trời cao cho dù có đức hiếu sinh cũng sẽ không thể để ý tới sự sống chết của anh. Cuối cùng Âu Văn Phú vẫn đành phải bi phẫn mà cùng đi đến trường học cùng với Xuân Nguyệt. Xuân Nguyệt trưởng thành vốn là cực kỳ thanh thuần. Sau khi cô mặc đồng phục vào, thoạt nhìn liền giống như một cô gái nhỏ trạc tuổi 16, 17 mà thôi. Điều này làm cho Âu Văn Phú có chút không biết làm sao. Thậm chí một cô gái nhỏ đụng vào anh, sau đó lại còn tỏ vẻ ngượng ngùng nói câu "Thực xin lỗi chú!" . Âu Văn Phú bi phẫn muốn chết. Vài lần nhìn thấy cây cột điện, anh đều hận không thể một phát xông lên đâm đầu vào để chết!
"Kỳ thực, anh cũng chính là hơi lớn tuổi một chút, thành thục hơn một chút, còn thừa lại đều coi như không tệ." Xuân Nguyệt an ủi vẻ rất hảo tâm.
Âu Văn Phú nhìn chung quanh, nghĩ muốn nhặt một hòn đá quay sang đập chết Xuân Nguyệt. Cái này mà gọi là an ủi sao? Cái này không bằng nên gọi là đả kích thì đúng hơn! Âu Văn Phú liền nghĩ không thông! Người đàn ông giống như anh đây, dáng người to lớn, tuấn dật phi phàm, ở trong trường học thế nào lại không chịu muốn gặp như vậy? Nhất là cô nhóc chết tiệt ở bên cạnh bản thân anh đây, những câu nói ra của cô đều chọc đúng vào tử huyệt của anh!
Cắn chặt răng, Âu Văn Phú quyết định vẫn là không muốn nổi cáu cùng với Xuân Nguyệt thì hơn. Dù sao bây giờ Xuân Nguyệt vẫn còn đi học trung học, cho dù Âu Văn Phú anh là người không có nhân tính đi nữa, cũng không nên nổi bão tố ở chỗ này với cô. Cho nên Âu Văn Phú liền đeo cặp kính mát lên trên mắt để che giấu tâm tình đang bi phẫn của bản thân. Anh lạnh mặt đi theo cô đi tới ký túc xá học sinh. Người quản lý Ký túc xá nhìn thấy một người đàn ông muốn vào ký túc xá nữ sinh đều ào ào ngăn trở. Xuân Nguyệt liên không hề nghĩ ngợi đã nói anh là ông chú của cô, tới đây để giúp cô xách hành lý. Người quản lý ký túc xá đánh giá Âu Văn Phú hơn nửa ngày mới đồng ý để cho anh đi vào.
Âu Văn Phú tức giận hận không thể nhai nát Xuân Nguyệt thành từng mảnh. Đi đến chỗ không người trên thang lầu, anh đột nhiên liền nhéo vào cánh tay của Xuân Nguyệt, nghiến răng nghiến lợi nói: "Tôi đây vẫn còn chưa đến mức già như vậy đâu đấy!"
Xuân Nguyệt nghĩ nghĩ, nói có chút vô tội : "Ta đây cũng không thể nói anh là bạn trai của tôi được! Mặc dù nói rằng tôi muốn chịu trách nhiệm đối với anh, nhưng mà làm hỏng rồi thanh danh của anh nhiều cũng không tốt!"
Âu Văn Phú triệt để nổi nóng rồi. Anh gõ đầu cô một cái, nói có chút oán hận: "Cô có thể gọi tôi là anh trai mà, không phải sao?"
Nhưng ngoài ý muốn, sắc mặt của Xuân Nguyệt chợt lạnh xuống. Cô nói vẻ có vài phần không vui: "Gọi anh là anh trai thì không thể nào rồi! Nếu như thật tình anh không nghĩ muốn tôi gọi anh là chú, vậy thì gọi anh là bạn trai đi." Bạn trai đến phòng!
Dứt lời, Xuân Nguyệt mạnh mẽ đẩy thân mình Âu Văn Phú ra, chậm rãi đi lên lầu. Âu Văn Phú thần sắc đen tối không rõ, nhìn theo bóng lưng của Xuân Nguyệt. Thực sự lúc này anh không hiểu được cô nhóc kia lại đang tức giận cái gì đây!
Trong phòng ký túc xá của Xuân Nguyệt tổng cộng có bốn giường ngủ. Ba người còn lại trong phòng cũng đã ở trong phòng ngủ rồi. Thời điểm các cô nhìn thấy Xuân Nguyệt sắc mặt rõ ràng trở nên cứng đờ, liền cầm lấy cặp lồng cơm ào ào đi ra ngoài. Âu Văn Phú tựa vào trên vách tường bên ngoài phòng ngủ vừa vặn liền nhìn thấy mấy cô gái kia đi ra, miệng còn xì xào bàn tán. Một trong số các cô gái kia còn nói: "Rốt cục thì cũng đã đi rồi, bây giờ chúng mình đã có thể sống yên ổn hơn."