Mẹ Vũ vỗ một cái lên cánh tay của cô, trừng mắt nói: "Nói cái gì mà như là trêu đùa thế vậy! Ôi chao, cháu gái bảo bối của tôi sẽ ra đời, rốt cục tôi như vậy cũng được có con cháu đầy đàn rồi!"
Vẻ mặt Mục Vũ Phi đầy hắc tuyến. Cô dở khóc dở cười nhìn bà mẹ chồng của mình đang vuốt bụng của cô, nói chuyện với đứa nhỏ vẫn còn chưa thành hình hài.
"Mẹ sắp cho chúng con một em trai nữa sao ạ?" Bối Bối nghiêng đầu hỏi lại vẻ không hiểu lắm.
Mục Vũ Phi xoa xoa cái đầu của con trai, cười nói: "Bảo bối sắp có em trai hoặc là em gái rồi."
Hai bảo bối của Mục Vũ Phi luôn luôn không có những bạn nhỏ cùng lứa tuổi để chơi. Mọi người trong nhà luôn luôn bảo hộ bọn trẻ thật tốt quá, lúc này nghe nói trong nhà sắp tăng thêm thành viên mới, cũng không khỏi cao hứng hoan hô dậy lên.
Cũng không nghĩ nhiều hơn nữa, Mục Vũ Phi nhìn nhìn bà mẹ chồng của mình vẫn còn đang mừng rỡ như điên, nói vẻ đầy tội nghiệp: "Mẹ, mẹ nói xem, Vũ Thiên như vậy có phải là rất cầm thú hay không vậy? Con cứ liên tục mang thai hết lần này đến lần khác như vậy, thật sự quá mức vất vả rồi!"
Mẹ Vũ gật gật đầu, son sắt nói lời thề cam đoan với Mục Vũ Phi, chờ Vũ Thiên trở về liền thu thập anh!
Tin tức Mục Vũ Phi mang thai truyền khắp tầng lớp thượng lưu của thành phố A nhanh như gió. Trong giới thượng lưu, mọi người đều biết thiếu phu nhân của nhà họ Vũ lần thứ nhất mang thai là song bào thai, lúc này không bao lâu thiếu phu nhân của nhà họ Vũ liền lại tiếp tục mang thai. Mẹ Vũ mỗi ngày đều cực kỳ vui vẻ, mang theo cháu nội của mình khoe khoang cùng với những người bạn thân về người con dâu của mình thực giỏi giang có bao nhiêu có khả năng! Có thể vì nhà họ Vũ sinh con trai, cũng không tiếc công sức mà sinh thêm đứa con gái cho nhà họ Vũ! Những người bạn thân của mẹ Vũ kia tuổi tác cũng đã cao tuổi rồi, hoặc là trong nhà nhất mạch đơn truyền, hoặc là vẫn còn đang tha thiết mong ngóng trông đợi cháu đích tôn. Nay lại thấy cô con dâu của nhà họ Vũ kia cứ liên tiếp truyền đến tin tức tốt như thế, liền thiếu chút nữa thì nghẹn họng không sao thở nổi nữa. Đành chỉ biết chua xót nói con dâu của mình khẳng định cũng sẽ sinh nhiều con, chẳng qua là vẫn còn chưa tới thời điểm mà thôi. Mẹ Vũ ở trước mặt các bà bạn cũng vẫn là tránh đủ mặt mũi, về nhà làm đồ ăn cho Mục Vũ Phi cũng luôn biến đổi đa dạng.
Ông cụ Vũ cũng thực vui mừng đến nhướng mày. Ngày trước khi bọn nhỏ vừa về nhà ông cụ liền không ít lần mang theo bọn nhỏ đi cùng với bản thân đến chơi với các lão chiến hữu để khoe khoang. Lần này Mục Vũ Phi mang thai càng làm cho đám các ông già kia lão mộ đến mức tròng mắt đều tái đi hết cả rồi. Ông cụ Vũ mỗi ngày liền vui tươi hớn hở đi tán gẫu để kích thích bọn họ, rồi sau đó tiếp tục cổ xuý cho ánh mắt của mình tốt thế nào. Lúc trước thời điểm ông cụ đã nhìn trúng Mục Vũ Phi, cũng chính là đã nhìn trúng thể trạng cường tráng khỏe mạnh, dễ dàng sinh nở của Mục Vũ Phi!
Mục Vũ Phi biết được ông cụ Vũ khen bản thân mình như vậy, về sau liền không sao nén nhịn được mà rơi lệ. Thanh danh của cô, xem như đã triệt để bị hủy hết mất rồi!
Doãn Tiểu Nhu nhìn vẻ mặt bực tức của Mục Vũ Phi cười bò ra đến run rẩy hết cả người. Cô không sao nhịn được, liền hóa ra thành nói trêu ghẹo: "Phi Phi à, cô vậy mà lại thấy hứng thú với việc sinh con hay sao? Cái chuyện sinh đẻ kia, lúc nào thì sinh ra có một thai vậy?"
Mục Vũ Phi lườm Doãn Tiểu Nhu một cái, không còn sức lực, nói vẻ cực kỳ mệt mỏi: "Hỏi chồng tôi đi, tôi đây cũng không biết được đâu!"
Xuân Nguyệt run run rẩy rẩy sờ soạng lên cái bụng của cô, rồi sau đó giống như là nhận được sự kinh hãi vậy, bàn tay liền rụt trở về. Cô cau mày nhìn nhìn cái bụng, nói: "Ở trong bụng lại nuôi một vật nhỏ như vậy sao! Thật đáng ghét Về sau này, có đánh chết em cũng không sinh con!"
Âu Văn Phú nghe thấy vậy dưới chân liền lảo đảo một cái, nhìn cô vợ nhỏ nhà mình, thập phần đau đầu. Nếu như Xuân Nguyệt không chịu sinh con, ông nội nhà anh lại còn không bùng nổ cơn giận lên ấy chứ?
"Em nói không sinh con ra thì sẽ không sinh con ra hay sao?" Mục Vũ Phi liếc mắt, nhìn xéo sang Xuân Nguyệt: "Chờ đến thời điểm em có đứa nhỏ xem, nếu như em dám xoá bỏ nó đi, thì em chính là người phạm tội đó! Đến lúc đó em liền phải chịu bi kịch, vong hồn đứa nhỏ sẽ mỗi lúc trời tối lại tới tìm em, khóc lóc hỏi em: 'Mẹ, mẹ, vì sao mẹ lại không cần con nữa đây?'
Xuân Nguyệt co rúm người lại một chút, trốn vào trong lòng Âu Văn Phú. Kỳ thực chẳng qua là Xuân Nguyệt cảm thấy bản thân mình vẫn còn là con nít, nếu như cô sinh hạ ra một đứa trẻ, thì sẽ làm phân tán mất sự sủng ái của Âu Văn Phú, cho nên trong lòng mới bị mâu thuẫn như thế.