Vũ Hạo Dân cắn cắn môi dưới ngồi xuống, hốc mắt đỏ bừng, và cơm ăn. Buổi nói chuyện của chị dâu lúc nãy thật sự giống như một cây châm đã chọc vào ở trong lòng Vũ Hạo Dân, khiến cho cậu ta cảm giác thật xấu hổ. Cho tới nay cậu ta đều cảm thấy cha mẹ của mình bất quá chỉ một là quân cờ trong gia tộc, bản thân mình thực sự cũng không thể tránh, không thể thoát vận mệnh như vậy. Thế nhưng sau khi cậu ta nghe chị dâu nói chuyện xong, Vũ Hạo Dân đột nhiên liền suy nghĩ cẩn thận rồi. Nếu như cha mẹ thật sự là quân cờ, là người trưởng thành như vậy, mẹ của cậu có thể lui ra để mà chăm sóc cho bản thân cậu mới đúng. Thế nhưng mà, bọn họ thà rằng vứt bỏ con trai của mình, cũng muốn giữ vững sự vinh quang cho gia tộc. Mà. . . Bản thân cậu thì sao đây? Chính bộ dáng này của Vũ Hạo Dân cậu, đến cùng có đối địch với cha mẹ và người nhà hay không?
Sau khi ăn xong, mấy người phụ nữ trong nhà họ Vũ liền lôi kéo Mục Vũ Phi đi nói chuyện việc nhà. Còn đàn ông thì đến thư phòng của ông nội để họp.
"Phi Phi à, cũng chỉ có em mới có thể chế phục cái vẻ mặt than kia mà thôi! Khà khà, thật đã nghiện quá mức rồi!" Chị dâu thứ tư thổi phồng khen ngợi Mục Vũ Phi xong, không chút keo kiệt mà thưởng cho con trai nhà mình một cái hôn thật thơm. Hôm nay quả nhiên là không uổng công rồi! "Mà này Phi Phi à, Vũ Thiên còn có cái gì chuyện xấu không? Nói ra cho chúng ta cùng nhau nghe để vui vẻ một chút đi!"
Mục Vũ Phi cười cười xấu hổ, nói: "Chị dâu, nói ra những chuyện riêng tư như vậy, em cảm thấy rất khó coi, mà các chị cũng sẽ không thể tốt hơn."
Nghĩ nghĩ đến gương mặt than của Vũ Thiên, cùng cái tính cách trừng mắt có thù tất báo của anh, mọi người hết sức chấp nhận, gật gật đầu. Bất quá sự việc hôm nay cũng đã đủ để cho các bà các chị trong nhà thấy vui vẻ một trận rồi. Vì muốn biểu đạt cảm giác hưng phấn, các bà phụ nữ liền nổi lên cao hứng, bắt đầu tổ chức một bàn mạt chược. Tốt xấu gì cũng là quốc tuý (tinh túy của quốc gia), thời điểm cao hứng, thời điểm mất hứng, phụ nữ đều luôn luôn muốn chà xát bài mạt chược.
Mấy người đàn ông trong nhà sau khi đã họp bàn xong chuyện liền đi xuống lầu, nhìn thấy mấy bà xã nhà mình đều đang tụ tập chơi chà xát mạt chược như vậy, cũng không buồn để ý đến nữa. Bọn họ nên hút thuốc thì hút thuốc, nên nói chuyện thì nói chuyện. Chỉ có điều là, không thấy các bà phụ nữ kia có dấu hiệu xong việc rồi. Vũ Hạo Dân nghe thấy Mục Vũ Phi ở bên bàn mạt chược kia liên tiếp phát ra tiếng cười, thì không khỏi tò mò, nhất thời quật khởi liền đi tới đứng ở sau lưng Mục Vũ Phi. Nhưng vừa mới nhìn thấy, cậu ta thật sự là đã bị giật mình, đứng ở đó đến nửa ngày cũng không phản ứng không kịp. Ông cụ Vũ nhìn thấy bộ dáng giật mình của Vũ Hạo Dân, không khỏi cũng đi tới. Ông vừa nhìn thoáng qua cũng không khỏi cảm thấy kinh ngạc vạn phần. Hành động của ông cụ Vũ đã thu hút sự chú ý của đám đàn ông trong nhà. Mọi người liền ào ào nghỉ chân chạy đến để xem. Rốt cục có người không sợ chết nói ra một câu: "Tệ thật đó. . . Cho tới bây giờ tôi thực sự chưa bao giờ gặp được vận may đen đủi như vậy. . ."
Vũ Thiên nhíu mày. Cô vợ nhỏ của nhà mình lại có thể nói về vận may như vậy sao. . . Mở bài ra cũng không kháo, còn đánh cái gì đến cái gì, làm sao gánh vác được vận may về sau này nữa chứ.
Mục Vũ Phi vừa thấy Vũ Thiên đến nơi, cô vội lôi kéo tay anh lã chã chực khóc, nói: "Đánh hai giờ rồi, em thật sự là cũng chưa có một lần nào thắng bài cả! Tiền tiêu vặt của em đều thua sạch cả rồi !"
"Tiền tiêu vặt sao?" Chị dâu thứ tư cười bỡn cợt, nhìn Vũ Thiên, "Nhà em vẫn còn lưu hành chế độ cho tiền tiêu vặt của một thời hay sao? Xem ra là em đã khắt khe với Phi Phi nhà chúng ta rồi !"
Vũ Thiên liếc mắt nhìn các bà phụ nữ một cái, kéo cô vợ nhỏ của mình ngồi xuống. Vận may của các bà đều rất vượng, nên giữa ván bài lại thay đổi người cũng đồng ý tiếp nhận luôn. Kết quả thực là bi kịch! Ván đầu tiên Vũ Thiên đã bốc được một quân Cửu Bảo Liên Đăng, rồi lại đón thêm một quân Cửu Bảo Liên Đăng, rồi lại được bốc được một quân Cửu Bảo Liên Đăng nữa. . . Ba ván qua đi, tất cả mọi người đều chảy nước mắt rồi. Chị dâu thứ tư trái tim đều sắp nhỏ hết máu rồi. Chính bản thân mình không nhớ được rằng, trước kia khi chơi mạt chược cùng với Vũ Thiên, chị thực sự chưa từng bao giờ thắng được Vũ Thiên. Thế này không phải là vết thương đã lành nên đã quên đau rồi sao? ! Đám người vây quanh xem kỹ thuật chơi mạt chược cao siêu của Vũ Thiên, liền khơi dậy ý chí chiến đấu, cũng ào ào yêu cầu thay đổi người. Vũ Thiên cho dù là thay đổi ai, cũng không cự tuyệt! Ai bảo gọi người ta là tư bản kia chứ!
Kết quả cuối cùng là mọi người đều buồn, chỉ có một mình Vũ Thiên vui vẻ. Vũ Thiên nói với Mục Vũ Phi, vẻ thật đáng đánh đòn: "Cô vợ nhỏ của anh à, tiền tiêu vặt của em đã có rồi đây, mau chóng nói cám ơn các vị trưởng bối đi."
Mục Vũ Phi cười hề hề nói lời cảm tạ đối với mọi người. Mọi người ào ào tỏ vẻ răng đau. Vũ Thiên tựa như là cảm thấy bọn họ đau răng thì không thật lợi hại, lại bỏ thêm một câu: "Phi Phi, thẻ tín dụng gì đó, cũng đều chỉ là để bài trí mà thôi. Dù sao bên trong cũng không còn tiền. Mọi người liền chuyển tiền vào trong thẻ của tôi đi, một phân tiền cũng không thể thiếu."
Mục Vũ Phi cũng phu xướng phụ tùy (*), gật gật đầu: "Vâng! Tiền mặt cũng được, em muốn đếm từng tờ một, đếm tới đau tay thì thôi!"
(*) Phu xướng phụ tùy (phu xướng chủ phụ tùy): Câu thành ngữ. Dịch nghĩa: Chồng hát chính, vợ phụ họa theo.
Mọi người lúc này không còn đau răng nữa, mà bây giờ, lá gan của bọn họ đang bị đau dữ dội.