Đoan Mộc vẻ mặt đau khổ nói: "Tôi nói chị gái yêu quý này, ngài có thể không chèn ép tôi một chút được không? Ngài cũng đã nhìn người của nhà họ Đoan Mộc chúng tôi quá cao rồi. Ở trong phạm vi này, người của nhà họ nhà họ Khang và người của nhà họ Đoan Mộc chúng tôi, coi như là hai nhà có lực lượng ngang nhau. Cho dù tôi có lòng thì cũng phải nhìn xem ông cụ nhà tôi có bằng lòng hay không bằng lòng đã! Lại nói, phần tâm tư kia của em đối với Vũ Thiên, thì tôi cho dù có phần tâm tư này thì cũng không có đủ sức lực!"
Mục Vũ Phi chống mặt nhìn sang Đoan Mộc, giọng nói đầy trống rỗng, nói: "Lúc trước khi Vũ Thiên cùng chơi trò chơi với tôi, anh phát hiện ra, cho nên đã mua chuộc được Hoa Nhu, lợi dụng hình ảnh của tôi để đi quyến rũ Vũ Thiên. Kết quả anh lại không nghĩ tới cô ta lại có thể lấy đó để làm bại hoại thanh danh của tôi, đúng không? Nhưng mà đúng là đã làm khó anh rồi, còn có thể tìm tới cái người Hoa Nhu kia."
Cả người đang tràn đầy hào hứng, sắc mặt Đoan Mộc bỗng trở nên cứng đờ, hơi thỏ có chút khí gấp gáp hổn hển, nói: "Tôi nói này, ngài có thể không đào xới gốc gác của tôi nữa được hay không hả ? Tôi bây giờ tới đây là để cứu cô ra ngoài!"
Mục Vũ Phi cúi đầu nở nụ cười. Đây có thể nói là lúc tâm tình tốt nhất trong thời gian mấy tháng gần đây của Mục Vũ Phi. Đoan Mộc có thể là nhận thấy sự tình có náo loạn lớn, cho nên muốn nhân cơ hội này để giúp cô một tay. Bất kể là anh ta muốn mượn cơ hội để lấy lòng nhà họ Vũ cũng được, hau là anh ta có tâm ý muốn quấn quít lấy Mục Vũ Phi cô cũng như vậy, đoạn tình cảm này của Đoan Mộc, Mục Vũ Phi chấp nhận. Thế nhưng mà. . .
"Tôi không thể đi được." Mục Vũ Phi lắc lắc đầu cự tuyệt ý tốt của Đoan Mộc.
"Vì sao vậy?" Đoan Mộc nhíu mày, "Em còn muốn ở lại cái địa phương đồ bỏ này để làm cái gì chứ?"
"Bởi vì tôi phải đợi, chờ Hứa Phàm tổ chức hôn lễ cùng với tôi đã. Chỉ có cử hành hôn lễ, thì tôi mới có thể bắt được con người Khang Từ kia."
Đoan Mộc biết là thời gian gần đây Mục Vũ Phi đã phải chịu khổ. Đứa nhỏ đã không còn, về sau này cô cũng sẽ không thể còn tiếp tục sinh nở được nữa rồi, ngay đến cả chuyện phẫu thuật mà Mục Vũ Phi cũng chỉ có gây tê cục bộ. Điều này đã biểu đạt mối hận và toan tính của cô như thế nào rồi. Đoan Mộc làm sao có thể không biết được điều này kia chứ? ! Nhưng mà bây giờ không phải là thời điểm để cho Mục Vũ Phi hành động theo cảm tính! Đây không phải là ở trong nước. Nhà họ Vũ và nhà họ Mục đã phải bảo vệ cho cô được chu toàn lại còn phải đối phó với nhà họ Khang. Bọn họ không thể có pháp thuật phân thân được. Điều đáng tin cậy Đoan Mộc có thể làm chính là, anh có thể thực hiện là đưa Mục Vũ Phi đi. Tiếp theo sau đó chính là sẽ đưa Mục Vũ Phi trở lại trong nhà họ Vũ hay là sang nước A để tĩnh dưỡng trong một thời gian ngắn, tất cả đều xem ý tứ của Mục Vũ Phi như thế nào.
Mục Vũ Phi nghĩ như thế nào, đương nhiên Đoan Mộc không phải là không hiểu. Điều cô suy nghĩ nhất chính là cha Khang sẽ dẫn theo Khang Từ đến nhà họ Vũ và nhà họ Mục để thỉnh tội. Như vậy người lớn của cả hai nhà có trở ngại về thể diện, tất nhiên sẽ có những lời khiển trách một phen, mà không có hành động gì quá lớn. Vì thế Mục Vũ Phi cô đã phải chịu nhiều khổ sở như vậy, cũng sẽ đành chỉ có thể là phải áp chế xuống dưới. Mục Vũ Phi cô không muốn cuối cùng cục diện sẽ biến thành như thế, cô muốn Khang Từ nợ máu phải trả bằng máu!
"Không phải vậy, tôi nói này chị gái ơi, ngài có thể đừng nên kỳ quái như vậy nữa hay không? Cùng lắm thì tôi lập tức sẽ đưa ngài về trở nước ngay, có được hay không ?" Đoan Mộc đau đầu nói với cô.
Mục Vũ Phi nhìn nhìn ra ngoài cửa sổ. Cô phát hiện xa xa phía các lùm cây ở trong rừng đang có không ít người đang ẩn núp. Mục Vũ Phi thuận miệng quẹo ngoặt giọng nói, lên tiếng hỏi: " Không phải là gia tộc Đoan Mộc vẫn luôn luôn làm ăn buôn bán chính đáng hay sao? Nhóm người này của anh là từ chỗ nào tới đây vậy?"
Nhắc tới những người này Đoan Mộc liền thấy đau đầu. Anh bụm mặt nói vẻ đầy thống khổ: "Do gấp gáp quá, những người đó đều là do tôi thuê tới đây, cũng đều quá độc ác đi! Vừa rồi thời điểm chúng tôi đàm luận với nhau, bọn họ còn nói trực tiếp buộc em phải đi. Tôi đã phải ngăn cản bọn chúng đến nửa ngày, nói rằng thân thể của em còn chưa khỏe, có như vậy bọn họ mới chịu từ bỏ đó. Em có nhìn thấy hay không, vừa rồi chính tôi cũng là bị bọn họ thòng người từ trên mái nhà treo ngược xuống dưới đó thôi, ôi trời ơi, cái eo của tôi!"