Doãn Tiểu Nhu khóc mệt, liền ngồi ở một chỗ, ăn hết viên kẹo sữa này đến viên kẹo sữa khác mà Mục Vũ Phi đưa cho cô. Ăn hết tròn một túi, quả nhiên, về sau thấy tâm tình thực sự được thư thái, bình tâm lại không ít, nhìn người cũng không còn vẻ tiều tụy như trước nữa. Doãn Tiểu Nhu đang nghĩ muốn lại lấy thêm một túi kẹo, thì đã thấy số kẹo sữa còn thừa lại đều đã được Mục Vũ Phi ôm hết vào trong lòng.
"Cô cũng không phải là người trong lòng đang có cảm xúc không tốt. Tôi bây giờ tâm tình vẫn còn chưa ổn định lại tốt đâu! Không sai biệt lắm, số kẹo này cô hãy để cho tôi giữ đi!"
"Đây là kẹo do tôi bỏ tiền ra mua mà! Mau chóng lấy ra đây đi, một hồi nữa lại bảo nhân viên phục vụ tiếp tục đưa đến là được, không phải sao?" Doãn Tiểu Nhu nói với Mục Vũ Phi vẻ rất coi thường. Tâm tình của cô vừa thoáng tốt lại được một chút, bất quá bây giờ lại đã trở lại buồn bã bạc nhược rồi. "Cô nói là anh ấy sẽ không buông tay tôi. Nhưng tôi xem chưa hẳn là như vậy, tôi đã làm tổn thương anh ấy quá sâu."
Mục Vũ Phi xì một tiếng vẻ đầy khinh miệt, nói: "Tổn thương mà anh ta đã gây ra cho cô lại không sâu hay sao? Cô thử nhìn lại cái dáng vẻ của cô mà xem!"
Vừa nhìn Doãn Tiểu Nhu, Mục Vũ Phi vừa cầm lấy điện thoại của Doãn Tiểu Nhu, bấm số điện thoại của Liệt Dương: "Một lát nữa, không được cho bất luận kẻ nào tra cứu địa chỉ của số điện thoại này, nghe chưa? Cũng không được cho Vũ Thiên biết và điều tra tôi đang ở nơi nào!"
Cúp điện thoại, Mục Vũ Phi lại bấm số điện thoại của Viên Kỳ Chí. Điện thoại vang lên hồi lâu mới được người đón nhận. Chợt nghe thấy đầu điện thoại bên kia vang lên một giọng nói ngữ điệu đầy mỏi mệt không chịu nổi, hỏi lại: "Tiểu Nhu sao?"
Doãn Tiểu Nhu vừa thấy Mục Vũ Phi cầm điện thoại của bản thân mình, gọi điện thoại đến cho Viên Kỳ Chí, thì tức giận dễ sợ, vội lao đến muốn lại đoạt điện thoại. Mục Vũ Phi khoát khoát tay ý bảo Doãn Tiểu Nhu đừng nhúc nhích, ngay sau đó nói với Viên Kỳ Chí: "Viên tiên sinh, cú điện thoại là này là do ai gọi đến, ngài cũng không cần phải biết, hiểu chứ! Ừm, bây giờ là đã 3 giờ chiều rồi, mặc kệ ngài đang ở nơi nào, yêu cầu ngài đúng 4 giờ chiều nay phải có mặt ở trước căn phòng số 1020 của khách sạn Kinh Hoa. Còn nữa, xin ngài mang theo một trăm vạn. Nếu như ngài báo cảnh sát hoặc là không làm theo những điều mà tôi đã nói, như vậy xin mời ngài hãy chờ mà nhặt xác Doãn tiểu thư đi!"
Cúp điện thoại, Mục Vũ Phi đắc ý dương dương tiếp tục ăn kẹo sữa. Doãn Tiểu Nhu giật mình nhìn lại Mục Vũ Phi, trong lòng thấp thỏm bất an. Cô vừa sợ Viên Kỳ Chí không đến, lại sợ anh khi đến, phát hiện ra các cô đã lừa anh thì anh sẽ tức giận. Trái tim của Doãn Tiểu Nhu lên lên xuống xuống thấp thỏm không yên.
"Ăn nhiều kẹo sữa một chút thì tốt rồi." Mục Vũ Phi nói trấn an Doãn Tiểu Nhu. Doãn Tiểu Nhu khóc không ra nước mắt, chỉ biết gật gật đầu. Việc bây giờ mà cô có thể làm, cũng chính là cứ ngồi đấy mà ăn kẹo thôi.
Viên Kỳ Chí chưa từng bao giờ có cảm giác sợ hãi như vậy. Anh tìm người tra địa chỉ đã gọi điện thoại, thế nhưng lại không thể nào tra ra được! Rốt cuộc là ai đã bắt cóc Doãn Tiểu Nhu đây? Lúc này Viên Kỳ Chí vẫn còn đang ở trong sân bay, bên người còn có Âu Văn Phú đi tiễn.
"Có việc gì vậy? Đã xảy ra chuyện gì rồi?" Âu Văn Phú thấy biểu cảm đầy kích động của Viên Kỳ Chí, không nhịn được liền mở miệng hỏi.
Viên Kỳ Chí bắt lấy bờ vai của Âu Văn Phú như muốn nói cái gì, nhưng mà chung quy lại không nói ra câu nào. Anh túm lấy chìa khóa xe của Âu Văn Phú liền chạy như điên. Chờ anh đi đến khách sạn Kinh Hoa, thì ngoài ý muốn, lại nhìn thấy Vũ Thiên ở ngay tại cửa khách sạn. Viên Kỳ Chí không có thời gian để ý đến Vũ Thiên, thế nhưng mà Vũ Thiên lại gắt gao đi theo sau lưng của Viên Kỳ Chí. Hai người còn lên cùng một chiếc thang máy.
"Cậu. . . Cậu tới nơi này làm gì?" Viên Kỳ Chí rốt cục không nhịn được liền đặt câu hỏi trước.
Vũ Thiên cau mày, nếu có thể anh thực không muốn nói ra sự việc của mình. Chẳng lẽ lại phải nói là bà xã của mình bỏ nhà đi ra ngoài hay sao? Đã thế trước khi đi lại còn khóa trái lại toàn bộ cửa nhà vào, ném luôn cả chìa khóa vào trong hổ của biệt thự như vậy!
"Phi Phi đang ở đây, tôi tới để đón cô ấy."
Viên Kỳ Chí rốt cục cảm giác được có chỗ nào đó không đúng rồi. Nếu như nói Mục Vũ Phi đang ở nơi này, Doãn Tiểu Nhu cũng ở nơi đây, vậy thì việc này cũng quá trùng hợp đi! Thả chậm bước chân, Viên Kỳ Chí phát hiện ra mục đích của Vũ Thiên và của anh, dĩ nhiên là có cùng một vị trí rồi!