"Nhưng mà. . ." Vũ Thiên sau một lúc không thể hỏi thêm câu nào nữa. Anh đã nhận được một sự kích thích quá lớn, có thể nói đã là đã bị sét đánh ngoài khét trong sống rồi.
Vũ Thiên tắm táp cho hai đứa trẻ xong xuôi, Vũ Hạo Dân liền đi vào đưa cho anh quần áo của bọn trẻ. Khi nhìn thấy đó là hai bé trai, thì tiếp đó, sắc mặt của Vũ Hạo Dân cũng đầy vẻ kinh ngạc khó hiểu.
"Anh cảm thấy bộ dạng của bọn trẻ nhìn rất quen mắt, hình như giống ai đó thì phải?" Vũ Thiên một bên quần áo cho hai đứa trẻ, một bên hỏi về khúc mắc ở trong lòng .
Vũ Hạo Dân đánh giá hai đứa trẻ hồi lấu, rốt cục sắc mặt có chút cổ quái nói: "Em cảm thấy anh có thể mang gương soi ra để soi."
Vũ Thiên sửng sốt, nhìn chằm chằm vào gương mặt của hai đứa nhỏ một hồi lâu, lại xoay người nhìn vào trong chiếc gương to. Bảo bối mang họ Cố kia nghịch ngợm cứ thế hướng về phía Vũ Thiên xua xua tay ở trong gương. Rốt cuộc Vũ Thiên cũng không thể nào nhịn được mà thổ ra một búng máu. Thì ra là như vậy!
★☆★☆★☆
Nhà họ Vũ ăn một bữa cơm cảm thấy khó khăn nhất khó nuốt xuống nhất trong vòng ba năm trở lại đây. Bọn họ càng không ngừng đánh giá hai bé gái bây giờ đột nhiên liền biến thành hai bé trai như vậy. Mọi người cẩn thận quan sát ngũ quan (*) của hai đứa trẻ.
(*) Ngũ quan: Ngũ quan là năm bộ phận nằm trên khuôn mặt mà ta có thể dễ dàng nhận biết được, gồm: Thái thính quan (Tai), Bảo thọ quan (Lông mày), Giám sát quan (Mắt), Thẩm biên quan (Mũi), Xuất nạp quan (Miệng).
"Nhìn giống con tới tám phần đó." Mẹ Vũ lầm bầm nói với Vũ Thiên.
Vũ Thiên cau mày lau chùi miệng cho Cố Bảo Bảo hỏi: "Bảo bối mẹ cháu là ai vậy? Các cháu họ Cố sao?"
Cố Bối Bối gật gật đầu, "Mẹ nói tên của bảo bối là do dì Cố đặt cho! Ở thời điểm bảo bối sinh ra, dì Cố đã cứu bảo bối và mẹ. Nhưng mà mẹ cháu là ai thì cháu không thể nào nói cho chú biết được! Mẹ nói, ở trước mặt người khác không thể nói tên của mẹ."
Vũ Thiên cong khóe miệng lên, vừa cười hỏi: "Không nói tên mẹ ra là tốt rồi! Cháu nói cho chú biết mẹ gọi là cái gì là được rồi."
Cố Bối Bối bỗng nhiên tỉnh ngộ. Suy cho cùng đây vẫn chỉ là một đứa trẻ, đối với sự dụ dỗ của Vũ Thiên, cũng không có một chút lừa gạt hay nói vòng vèo nào, cứ thế trực tiếp nói ra: "Mẹ gọi là Phi Phi, Chú Lãnh và chú Trương hàng xóm cũng gọi mẹ là Phi Phi!"
Vũ Thiên ôm lấy cái trán đã nổi gân xanh. Anh liền vỗ mạnh một cái lên mặt bàn. Hai đứa trẻ bị Vũ Thiên hù sợ, liền nhìn anh, không biết làm sao. Mọi người trong nhà họ Vũ thì thực sự đã bị chấn động và kinh ngạc rồi! Thì ra, thì ra đây thực sự đúng là hai đứa nhỏ của Mục Vũ Phi! Là đứa nhỏ của Mục Vũ Phi và Vũ Thiên! Mẹ Vũ vọt tới bên người hai đứa trẻ, lập tức ôm bọn trẻ vào trong ngực, một tiếng tâm can một tiếng bảo bối, chảy nước mắt không ngừng gọi.
Vũ Thiên đau đầu xoa xoa nơi huyệt Thái Dương. Anh nhớ tới nhiều biểu hiện của đứa nhỏ liềnlập tức hận không thể lôi Mục Vũ Phi ra mà đánh cho cô một trận. Đến cùng Mục Vũ Phi đã giáo dục con của mình thành ra cái dạng gì rồi hả? Hơn nữa cô còn đã để cho đứa nhỏ phải chịu bao nhiêu đau khổ? Tệ hại hơn nữa chính là, cô vậy mà lại dám giáo dục con trai của anh trở thành con gái như vậy!
Biểu cảm của Vũ Thiên dần dần trở lại bình thường. Anh cau mày lại, hỏi: "Hôm nay là ai đã đưa các cháu tới đây? Vì sao mà phải đưa các cháu đến?"
Bảo bối bị Vũ Thiên dọa sợ, đến nửa ngày cũng không thể nào nói ra lời nổi. Vũ Thiên biết vẻ mặt của mình thật dọa người, vội nở ra một nụ cười dịu dàng .
Cố Bối Bối vỗ vỗ ngực, nói vẻ uất ức: "Là chú Lãnh đấy. Chú Lãnh nói chú ấy phải đi tìm dì Cố, cho nên không thể tiếp tục chăm sóc cho chúng cháu được, vì vây liền đã đưa chúng cháu tới tìm chú."
Vũ Thiên đã hiểu rồi. Xem ra Mục Vũ Phi vẫn luôn kết hợp với Lãnh Phong để cùng nhau chăm sóc hai đứa nhỏ. Thế nhưng đến hiện tại, Lãnh Phong có chuyện quan trọng cần phải làm, lại sợ Mục Vũ Phi không thể bảo vệ được cho hai đứa nhỏ, liền đưa hai đứa nhỏ trở về bên người anh. Bất quá bây giờ anh đã giải quyết được Dương Hoa Phong rồi. Chỉ còn lại có một người là Lâm Bình Sinh, anh cũng không sợ không thể trông nom chăm sóc bọn nhỏ được. Chỉ là trong nội tâm của anh thì vẫn không có cách nào bình phục lại sự xao động của trái tim được. Một mặt chính là, hai đứa trẻ này vậy mà lại chính là con của anh, một mặt khác, cái vị được trong miệng đứa nhỏ gọi là "Chú Trương" kia, tựa như đã biểu thị, cuộc sống của Mục Vũ Phi trôi qua tốt lắm!
Cánh tay của Vũ Thiên chống lên cái bàn xoa xoa cằm, nghĩ nghĩ. Vũ Thiên giơ giơ lên ngón tay hướng về phía sau nói: "Ảnh tử, điện thoại."
Ảnh tử lặng yên không một tiếng động ra hiện ra sau lưng anh, đặt điện thoại của mình vào ở trong tay Vũ Thiên.