Khang Từ thì tự một mình bơi tới bên bờ. Cô ta run cầm cập ói ra mấy ngụm nước, rồi sau đó liền nhìn xem Hứa Phàm kéo theo Mục Vũ Phi cũng bơi trở về. Mục Vũ Phi sắc mặt tái nhợt, nơi hạ thể máu loãng vẫn còn đang không ngừng chảy, ngay cả hơi thở cũng rất mỏng manh, gần như là đã không cảm giác được rồi.
Hứa Phàm lo lắng vỗ vỗ lên mặt Mục Vũ Phi, đè giữ lên bụng của cô, làm hô hấp nhân tạo cho cô. Nhưng mà Mục Vũ Phi cũng chỉ ói ra mấy ngụm nước, rồi lại ngất đi luôn. Hứa Phàm cực kỳ tức giận, vung một cái tát lên trên mặt Khang Từ, khiến cho cô ta ngã nhào xuống ở trên mặt đất. Hứa Phàm dẫm lên bụng của Khang Từ, hung tợn mắng: "Tôi nói cho cô biết, nếu như Mục Vũ Phi xảy ra chuyện gì, tôi sẽ để cho cả nhà cô cùng chôn theo!"
Khang Từ thét ra tiếng chói tai, nhưng cũng không làm gì được. Cô ta mới từ trong hồ nước cố sức bò đi lên bờ, lúc này trên người đều đã không còn chút lực đạo nào có thể sử dụng được nữa. Cô ta đành chỉ có thể bụm mặt gắt gao nhìn chằm chằm vào Hứa Phàm, hận không thể ăn sống nuốt tươi Hứa Phàm ngay lập tức !
Hứa Phàm không để ý tới Khang Từ, trực tiếp ôm Mục Vũ Phi lảo đảo chạy về biệt thự.
★☆★☆★☆
Lúc Mục Vũ Phi tỉnh lại thì đã là ba ngày về sau rồi. Hứa Phàm thấy Mục Vũ Phi đã tỉnh lại rồi, liền bước lên phía trước lôi kéo tay cô, hỏi xem có phải trong người cô vẫn còn có chỗ nào không được thoải mái hay không. Mục Vũ Phi lẳng lặng nhìn lại anh ta, đột nhiên níu chặt lấy cổ áo Hứa Phàm quát: "Đứa nhỏ đâu? Đứa nhỏ của tôi như thế nào rồi?"
Hứa Phàm trầm mặc, con của cô đã không thể gữ lại được! Hơn nữa hiện tại cô vẫn còn đang bị xuất huyết. Bác sĩ nói nếu như máu không dừng chảy lại được, như vậy tính mạng của Mục Vũ Phi cũng rất khó bảo vệ được.
Mục Vũ Phi thấy Hứa Phàm trầm mặc liền đã biết vì sao lại thế này rồi. Cô thất hồn lạc phách ngã người lại về trên giường, dùng ngón tay vuốt ve một chút xuống cái bụng đã xẹp đi. Đột nhiên Mục Vũ Phi giống như phát cuồng, nhổ kim truyền đang cắm trên tay ra, vùng vẫy muốn đứng dậy.
"Phi Phi, em hãy bình tĩnh một chút đi nào!" Hứa Phàm ngăn Mục Vũ Phi lại, gắt gao ôm cô vào trong ngực.
Mắt Mục Vũ Phi đỏ hồng, quát um lên: "Khang Từ đâu? Tôi hỏi anh, Khang Từ con tiện nhân kia đâu? !"
Ngay tại lúc Mục Vũ Phi không ngừng giãy dụa, thì bộ quần áo bệnh nhân màu trắng của cô đã bị máu của cô bị xuất huyết nhiễm một mảnh đỏ rực. Hứa Phàm hoảng sợ áp chế, đè lại Mục Vũ Phi nằm xuống ở trên giường, cũng lớn tiếng gọi bác sĩ. Bác sĩ và y tá sớm đã chờ ở ngoài cửa lâu rồi, lúc này thấy Mục Vũ Phi cảm xúc kích động liền bước lên phía trước, kìm giữ Mục Vũ Phi lại, tiêm cho cô một mũi thuốc an thần. Cơ bắp của Mục Vũ Phi căng thẳng, y tá phải mất ba lần mới tìm được ven để truyền thuốc an thần vào trong mạch máu của Mục Vũ Phi. Đợi đến khi Mục Vũ Phi dần dần ổn định lại được một chút, hơn nữa bởi vì mất máu quá nhiều nên đã ngất đi, bác sĩ mới nói với Hứa Phàm, giọng hơi trầm trọng: "Người bệnh bị băng huyết không thể dừng lại được. Tuy rằng không phải là xuất huyết ồ ạt, nhưng nếu như vẫn còn tiếp tục như vậy nữa, thì tánh mạng vẫn sẽ có nguy hiểm."
Hứa Phàm vuốt ve khuôn mặt tái nhợt của Mục Vũ Phi, hỏi lại vẻ đầy chua sót: "Hiện tại có biện pháp nào không ?"
"Chỉ có thể cắt bỏ tử cung, theo dõi một chút, nếu hiện tại không cắt bỏ, tử cung.thì đến hậu kỳ bị nhiễm thì cũng sẽ phải cắt bỏ."
Tay của Hứa Phàm chợt cứng đờ, cả người run rẩy đến không thể nào dừng lại được. Mục Vũ Phi đã bị mất đi đứa nhỏ rồi, bây giờ cô lại còn phải chấp nhận tình cảnh bản thân mình lại bị mất đi tư cách làm mẹ, cô sẽ thống khổ đến thế nào nữa đây? Nhưng mà bây giờ Hứa Phàm cũng không có cách nào tuyển chọn, anh chỉ có thể đồng ý để cho bác sĩ làm phẫu thuật cho cô.
Mà lúc này tình hình của Khang Từ cũng không được khá lắm. Cô ta sau khi bị ngã vào trong nước rơi xuống nước về sau liền mắc phải bệnh viêm phổi cấp tính, sốt cao không lù. Hơn nữa cảm giác đau đớn không giảm, mỗi ngày cô ta đều thở hồng hộc như trâu, khó có thể đi vào giấc ngủ nổi. Nhưng mà nói, cô ta phải chịu nhận sự hành hạ như vậy, cũng không thể nào so với những gì mà Mục Vũ Phi đã phải nhận đến . Hơn nữa lần này Mục Vũ Phi lại phải chịu bị Khang Từ làm hại bị mất đi đứa nhỏ, Khang Từ lo lắng Mục Vũ Phi trả thù liền trở lại về đến bên cạnh cha của mình. Nhưng mà những chuyện thế này, Mục Vũ Phi đều không hề hay biết