Mục Vũ Phi hiện tại căn bản cũng không có tâm tư nào mà quan tâm đến việc con trai nói trêu ghẹo mình. Hiện tại trên thân thể cô có thật nhiều nốt mẩn đỏ, đã tràn ra đến vị trí ở cổ! Vũ Thiên nói rất trịnh trọng: "Xoài là một loại quả rất nguy hiểm, về sau mọi người trong nhà chúng ta vẫn không nên ăn loại quả này!"
Mục Vũ Phi lườm một cái vẻ xem thường. Cô bị dị ứng thế này, nguyên nhân trong đó cũng có lỗi thuộc về hải sản mà. Thế nhưng mà vì sao mấy người này lại tự động mơ mộng thành vấn đề do ăn xoài là sao? Mục Vũ Phi cô đã ăn xoài suốt nhiều năm như vậy, không phải cũng là lần đầu tiên mới xuất hiện loại vấn đề này hay sao? Vậy mà mấy cha con nhà họ Vũ kia lại đổ hết trách nhiệm lên trên người quả xoài như vậy! Quả xoài cũng rất vô tội đấy chứ?
Nhiệt độ không khí ở Hải Nam đã hơn ba mươi độ rồi, nhưng mà Mục Vũ Phi lại phải đội khăn lụa mặc áo dài quần dài cùng bốn cha con đi ra ngoài du lịch, điều này làm cho tâm của cô muốn chết đi! Cô nghĩ muốn ở lại nhà, nhưng mà vì bọn nhỏ rất ít khi được đi du lịch, lúc này đây đang hưng trí rất cao. Mục Vũ Phi thật sự không nhẫn tâm nhốt cả mấy cha con bọn họ ở nhà cùng với mình. Mà ý từ của bốn cha con họ Vũ kia cũng rất rõ ràng, nếu như Mục Vũ Phi không cùng đi theo, như vậy bọn họ thà rằng lựa chọn ở lại nhà.
Mục Vũ Phi rơi vào đường cùng chỉ có thể cùng bốn cha con cùng đi du lịch. Địa điểm được lựa chọn đó là khu thắng cảnh du lịch Bách Hoa lĩnh có ít người. Trong rừng rậm cây cối sum xuê, hệ thống nước chảy khá nhiều, không khí cũng thập phần mát mẻ. Đoàn người đi tới Quan Bộc Đình, bọn nhỏ ghé vào lan can hàng rào của đình để xem thác nước chảy ù ù rung động. Mục Vũ Phi liền cởi bỏ khăn lụa ra, ngồi ở trên ghế đá hóng mát.
"Du lịch đúng là một công việc phải dùng rất nhiều thể lực, thực sự là rất mệt!" Mục Vũ Phi nói vẻ ai oán.
Vũ Thiên lấy ra chiếc khăn ướt đưa cho Mục Vũ Phi, sau đó đặt số khăn ướt còn lại ở trên bàn. Thời tiết này, người đi du lịch rất nhiều. Mấy người nhóm Mục Vũ Phi còn chưa có ngồi yên liền có một đám người khác đến gần đình để hóng mát. Mục Vũ Phi vội vã lấy chiếc khăn lụa quàng lại lên người mình. Cô sợ mình như vậy sẽ hù dọa đến người khác. Trong đám người mới đến này có mấy cô gái tuổi còn trẻ. Các cô nhìn thấy Vũ Thiên thì ánh mắt đều tỏa sáng lấp lánh, lập tức an vị ở trên ghế đá ngăn cách vợ chồng bọn họ. Đạo lý gì thế nhỉ!
Mục Vũ Phi lại không để ý nhiều như vậy. Cô cố ý che lấp dung mạo của mình không muốn để cho người khác nhìn thấy rõ mặt của mình. Mọi người cũng chỉ là nhìn thấy gương mặt nhìn nghiêng của Mục Vũ Phi như ẩn như hiện mà thôi. Mấy cô gái trẻ kia vì muốn để cho Vũ Thiên chủ ý đến mình, liền rì rà rì rầm nói những chuyện không đáng nghe.
"Tớ nói với cậu chuyện này nhé, người đàn ông kia muốn theo đuổi, tớ đều không có phản ứng lại đối với anh ta!" Cô gái trẻ A nói tỏ vẻ ghét bỏ.
Cô gái trẻ B tiếp lời ngay sau đó, nói: "Đúng thế, cũng không nhìn lại bọn họ một cái xem sao. Mấy bọn đàn ông này có đức hạnh cái gì chứ, theo đuổi chúng ta không có tiền, không diện mạo mà được à!"
Cô gái trẻ C gật đầu không ngừng, "Ai, chúng ta cùng bọn họ cũng không phải là người có cùng một đẳng cấp. Đúng rồi, mấy ngày nữa chúng ta đi Hongkong mua sắm đi?"
Mấy đứa nhỏ lại ồn ào huyên náo một hồi, nhiều lần âm thanh lớn đến ầm ĩ khiến Vũ Thiên nhíu mày. Mục Vũ Phi nghiêng mặt cực lực nghẹn cười. Cô thực sự không thể nào nhịn được. Lúc còn trẻ cô cũng không phải có những tham vọng quá cao, ái mộ hư vinh như vậy! Vũ Thiên thật sự không thể nào chịu nổi nữa rồi. Anh trừng mắt nhìn đám mấy cô gái trẻ kia, nhưng mấy cô gái đó cũng đều không phát hiện ra. Hơn nữa bọn nhỏ lại đùa vui vẫn còn cao hứng, đến ngay cả Mục Vũ Phi cũng đều hưng trí bừng bừng, vừa cười trộm vừa nghe chuyện, căn bản là không quan tâm đến sống chết của Vũ Thiên!.
||||| Truyện đề cử: Mặt Trăng Trong Vòng Tay Tôi |||||
Vũ Thiên đứng dậy, thân mình cao ngất to lớn che phủ đi một phần ánh mặt trời thật lớn, làm cho mấy cô gái trẻ kia nhìn một hồi quáng mắt. Anh đi đến bên người Mục Vũ Phi, đỡ cô đứng lên, tiếp đó quay lại nói với bọn nhỏ: "Đi nào, chúng ta đi tìm một chỗ an tĩnh lại nghỉ ngơi."
Lời nói này thật không cho người khác chút mặt mũi nào. Các cô gái trẻ lúc này trên mặt liền lúc trắng lúc xanh, quả thực đều muốn tìm một cái lỗ để chui vào. Ý tứ này của Vũ Thiên chính là bọn họ rất không có giáo dục rồi, ở nơi công cộng như thế này lại quá mức ồn ào, nội dung nói chuyện cũng quá mức thấp kém, quả thực chính là giày vò lỗ tai. "Tuyệt không thương hương tiếc ngọc chút nào!" Mục Vũ Phi thấp giọng cười ha ha.