Xuân Nguyệt dùng ánh mắt hoài nghi để nhìn Âu Văn Phú. Hiển nhiên là cô không tin anh có năng lực như thế, bởi vì có một lần Âu Văn Phú xem báo chí đến chỗ nói có người nào đó đã mua vé xổ số trúng mấy trăm vạn. Lúc đó Âu Văn Phú liền nói cái gì mà mấy trăm vạn, lại còn phải nộp vài chục vạn thuế cuối cùng cũng chỉ còn lại được mấy chục vạn chứ bao nhiêu! Lúc đó lôi cô thực sự giống như là người bị sét đánh ngoài khét trong sống vậy! Nhưng mà Xuân Nguyệt vẫn có vẻ xem thường Âu Văn Phú. Âu Văn Phú bình thường thoạt nhìn thật không đứng đắn, nhưng khi anh thật sự nghiêm túc giảng bài cho Xuân Nguyệt, thì tài ba của anh đã khiến cho Xuân Nguyệt triệt để chấn động, khiếp sợ và hâm mộ rồi! Cô vốn cho là mình đã đủ kỳ tài rồi, nhưng mà biểu hiện của Âu Văn Phú chính là ưu thế áp đảo. Vấn đề gì trong bài học cô không hiểu, nhưng từ trong miệng anh đều có thể dễ dàng nói ra được đđáp án. Hơn nữa anh nói cũng không cần phải suy xét gì!
"Hóa ra anh chính là một nhân tài!" Xuân Nguyệt cắn bút, cúi đầu, nói có chút buồn bực.
Âu Văn Phú đẩy đẩy cái gọng kính trên sống mũi, dùng cái bút chì trong tay gõ gõ lên đầu Xuân Ngu nói: "Hãy chuyên chú vào bài một chút đi, bạn gái sắp đến kỳ thi của anh ạ!” Xuân Nguyệt rất buồn bực! Mỗi một lần lúc Âu Văn Phú được sung làm nhân vật gia sư, thì anh đều phải mang theo cặp mắt kính không có gọng đó. Vẻ nho nhã của anh làm cho người ta nhìn không sao dời mắt được. Nhưng anh lại đặc biệt nghiêm khắcc đến chết người, còn nói cái gì mà gia sư nghiêm khắc thì sẽ đào tạo ra học sinh xuất sắc!
Âu Văn Phú chính là đang giảng bài cho Xuân Nguyệt, thì có tiếng chuông điện thoại di động của anh liền vang lên. Âu Văn Phú đứng dậy nhận cuộc gọi điện thoại. Sau khi nghe được lời nói của đối phương anh liền nhíu nhíu đầu mày.
Cúp điện thoại, Âu Văn Phú liền hôn lên cái trán của Xuân Nguyệt, rồi sau đó liền về tới trong phòng ngủ của anh.
Xuân Nguyệt có chút không hiểu ra làm sao, ngay trong lúc cô còn đang nghĩ mãi không xong, thì Âu Văn Phú vậy mà lại mặc một thân đồng phục cảnh sát xuất hiện tại cửa! Anh chỉnh chỉnh lại chiếc caravat đội chiếc mũ lên trên đầu, rồi sau đó nói với Xuân Nguyệt một câu "Anh có nhiệm vụ" rồi liền rời đi! Xuân Nguyệt kinh hãi đến trợn mắt há hốc mồm. Cô thực sự cảm thấy đây là một giấc mộng, Âu Văn Phú hóa ra lại còn là một cảnh sát nữa! Cảnh sát cùng với bà chủ hội sở sao? Xuân Nguyệt có cảm giác khóe miệng của mình đều run rẩy cả rồi.
Không đợi cô suy nghĩ cẩn thận triệt để, chuông điện thoại của cô cũng vang lên. Vừa nhìn vào màn hình điện thoại, Xuân Nguyệt lập tức tiếp nhận cuộc gọi điện thoại, rồi sau đó nói nghe thật ngọt ngào: "Ba ba, ba lại nhớ tới con rồi hả ?"
"Ừ, cũng đã thật lâu rồi ba chưa được gặp con! Không biết con trải qua cuộc sống có được hay không?" Từ trong điện thoại truyền đến một giọng nói vô cùng dịu dàng, ấm áp.
"Coi như là tạm được ạ." Nhớ tới bộ dạng của Âu Văn Phú khi mặc bộ cảnh phục kia, Xuân Nguyệt không thể nào nói ra được cái từ "tốt lắm" kia.
Cha Trương nghe được cô gái trả lời ấp úng như vậy..., lập tức cảm giác có chuyện gì đó không đúng lắm, cho nên ông liền hẹn Xuân Nguyệt ra ngoài để gặp mặt. Ông thật lo lắng cho con gái, muốn biết đến cùng cô đang sống thế nào.
Xuân Nguyệt vội vàng thay đổi quần áo chạy vội đến chỗ quảng trường trong thành phố. Ở nơi đó một chiếc ghế dài, là một địa điểm để cho hai cha con gặp nhau rất tốt.
"Ba!" Xuân Nguyệt nhào tới trong lòng cha mình, ngọt ngào kêu lên.
Cha Trương vuốt ve mái tóc của con gái đầy vẻ cưng chiều, khẽ cười nói: "Con gái cưng của ba vẫn luôn là một cô gái nhỏ!"
Hai cha con khi nói đến cuộc sống của từng người thì đều thổn thức không thôi. Dù sao áp lực của cha Trương cũng lớn hơn so với con gái của ông. Cho đến tận bây giờ, việc ông ở lại nhà họ Trương thế này, tất cả đều là bởi vì ông muốn bảo vệ chu toàn cho con gái của mình. Mà Xuân Nguyệt chính là niềm hy vọng của ông, có thể xông ra thuận theo trời đất, để cho hai cha con bọn họ sẽ có thể thoát ly khỏi vòng kiềm tỏa nắm trong tay của nhà họ Trương. Cha Trương thấy con gái của mình nói vẻ hưng trí bừng bừng như vậy, có chút cảm khái đối với tình huống kinh doanh hiện tại của hội sở, nói: "Con đã cực khổ rồi."
Xuân Nguyệt nắm lấy tay của cha mình, lắc lắc đầu nói: "Ba ba, hiện tại con sống thực sự không có khổ cực! Chờ đến ngày con có đủ năng lực rồi, chúng ta là có thể trải qua cuộc sống hàng ngày mà chúng ta mong muốn."