"Ba ba sẽ không giận chúng ta đâu! Lại nói, không phải là mẹ đã từng nói rồi hay sao, trời có sập xuống thì đã có mẹ chống đỡ rồi!" Bảo Bảo đắc ý nhìn nhìn Mục Vũ Phi.
"Con trai, trong mắt của con, mẹ chính là dùng mặt để làm lá chắn hay sao?" Mục Vũ Phi lệ rơi đầy mặt rồi.
Vũ Thiên phải mất một thời gian thật lâu thì mới quét sạch đống đồ ăn vặt rác rưởi kia tiến vào trong bụng. Trong lúc ăn uống này, Vũ Thiên vẫn luôn luôn giữ một phong cách ăn uống rất từ tốn, thanh tao. Mục Vũ Phi nhìn Vũ Thiên ăn không nhanh không chậm như vậy, liền mang theo các con đi đến khu vui chơi ở trong tiệm gà rán KFC để chơi trò chơi, cùng chơi đùa đến cực kỳ vui vẻ. Hai cậu con trai của cô đúng là mang gien rất tốt, càng lớn lại càng khiến cho người ta thêm vui thích. Lại càng không ngừng có người khen ngợi bộ dáng đẹp mắt của bọn nhỏ đối với Mục Vũ Phi. Cái đuôi nhỏ của Mục Vũ Phi liền cong lên, cố đè nén lại sự đắc ý, chỉ khiêm tốn nói rằng, hai đứa nhỏ của cô giống ba ba nhiều hơn một chút. Chờ Vũ Thiên ăn xong, đi đến để mang bọn họ đi, cả đám người liền kinh hô quả nhiên là hai đứa nhỏ giống ba ba thật. Mục Vũ Phi nghe vậy liền ấm ức rồi.
Bọn họ thật lâu rồi cũng chưa trở lại thăm nhà họ Mục. Vũ Thiên liền đề nghị mang bọn nhỏ đi qua đó một chút. Dù sao nhà họ Mục nằm cách nhà họ Vũ cũng không xa, đến khuya về nhà cũng không muộn. Mục Vũ Phi biết mẹ mình đặc biệt thích con trai, hơn nữa bây giờ bà lại có hẳn hai đứa cháu ngoại như vậy, lại càng là hận không thể một ngày được gặp các cháu đến vài lần, sẽ đồng ý ngay.
Thời điểm vợ chồng con cái bọn họ đi đến nhà họ Mục, thì bầu không khí trong nhà họ Mục không thật là tốt đẹp lắm. Bầu không khí trong phòng có cảm giác giống như bầu trời trước khi có một trận mưa gió dữ dội vậy. Mục Vũ Phi mẫn cảm nhận thấy được sự tình không thích hợp, vội để cho quản gia dẫn hai đứa trẻ đi đến phòng ngủ để thay quần áo.
Đứa nhỏ chân trước vừa lên trên lầu, thì lập tức một người phụ nữ liền xông tới, cầm lấy tay Mục Vũ Phi khóc lóc, cầu xin cô trả lại con cho bà ta.
"Cô cô muốn làm cái gìvậy? Có chuyện gì thì cứ từ từ nói ra, cứ khóc sướt mướt như vậy làm cái gì?" Mục Vũ Phi bất đắc dĩ nghĩ muốn vùng thoát khỏi tay của người phụ nữ kia, nhưng không ngờ rằng, lực tay của bà ta lại mạnh mẽ và quá lớn, Mục Vũ Phi sợ thật sự cứ tranh chấp với nhau thế này mãi, thì sẽ làm cho cô bị thương. Vì thế Mục Vũ Phi chỉ có thể nắm tay bà ta dẫn đi đến ngồi xuống ở trên ghế sofa.
Bà ta, chính là mẹ đẻ của Dương Hoa Phong, phu nhân đương nhiệm của nhà họ Dương.
"Phi Phi, cô cô van cầu cháu đó! Cô cô biết con trai của cô cô đã làm ra chuyện thật có lỗi với cháu! Cháu hãy tha thứ cho nó có được hay không, hả?" Dương phu nhân khóc không thành tiếng, nói lời thỉnh cầu.
Mục Vũ Phi nhìn nhìn già trẻ trong nhà mặt mũi ai cũng tối đen lại. Cô biết cô cô chính là đã làm náo loạn ở đây đã lâu rồi, liền cười hỏi ngược lại: "Cô cô, nếu như mà người không liên quan đến chuyện sắp đặt âm mưu đối với cháu, có phải là cô cô muốn nhậm chức, muốn làm gì thì làm hay không?"
Mục Vũ Phi nói gãy gọn từng chữ "Người không liên quan", mấy chữ cắn cực kỳ nặng nề. Bởi vì cô muốn nói cho mọi người biết, đối với cô mà nói, đến Nhà họ Dương trừ bỏ Liệt Dương, những người còn lại cũng không phải là thân thích của nhà mình, cô không cần thiết bán mặt mũi lần này.
Dương phu nhân nửa đời trước đều là phải nhìn sắc mặt của người khác mà sống. Đối với ý tứ của Mục Vũ Phi trong lời nói, Dương phu nhân không phải là không biết. Thế nhưng mà Dương phu nhân cũng không thể chấp nhận việc nhìn mình phải chịu cực khổ hơn nửa đời người, có được một chút này nọ mà hiện tại liền sẽ cứ như vậy mà bị hủy hoại chỉ trong chốc lát. Bà ta chỉ cần có con trai của mình mà thôi. Bà ta còn có một lần nữa đứng lên ngày nào đó.
Nhìn thấy cô cô kia không biết tốt xấu, mẹ Mục bị tức đầy miệng đến phát khổ. Lúc trước chị gái của mình luôn muốn gả cho Dương Phàn Cương. Mọi người trong nhà đều đã tìm mọi cách để khuyên can nhưng đều không có tác dụng. Kết quả ngày lành không quá hai năm, Dương Phàn Cương liền mang theo tiểu tam cùng con trai công nhiên vào trong nhà. Lại còn làm cho chị gái của bà chỉ vì tức giận mà chết rồi. Lúc đó mẹ Mục muốn cho con trai của nhà họ Dương một chút giáo huấn. Nhưng khi thấy nhìn cháu ngoại trai nhỏ như vậy liền nín nhịn cái miệng ác khí kia xuống. Hơn nữa Dương Hoa Phong ngày đó cũng còn nhỏ như vậy, thời điểm mặt đối với bọn họ đều nơm nớp lo sợ, cũng làm cho bà không nỡ hạ thủ. Hiện tại thì sao chứ! Khi đứa trẻ còn nhỏ tưởng chừng như vô tội, khi trưởng thành lại thực sự tính kế đối với con gái ruột của mình, mà bà lại không có biện pháp gì! Còn mẹ của đứa trẻ đó, kẻ đầu sỏ gây nên chuyện, hại chết chị gái của bà, hiện tại còn có mặt mũi ở đây khóc lóc cầu xin nữa sao?
"Dương phu nhân vẫn là nên sớm quay trở về đi thôi! Một hồi nữa anh rể đến đây, thấy bộ dáng của Dương phu nhân như vậy, sợ là sẽ bị tức giận đấy. Dương phu nhân vẫn là nên hàng ngày tu tỉnh lại một chút đi! Bà có thể có được như ngày hôm nay cũng rất không dễ dàng, đừng có hủy đi những chuyện tốt." Mẹ Mục nói kỳ quái vẻ đầy châm chọc.