"Hai người rốt cuộc muốn ngồi chờ ai vậy?" Hứa Khiết hỏi vẻ khó hiểu. Co cũng đã ngồi ngồi xổm cùng bọn họ ở đây cũng đến vài phút rồi, nhưng cũng vẫn chưa thấy người đâu. Hơn nữa, nơi này rừng núi hoang vắng, trừ bỏ mấy hộ nhà nông chính là nhà của ông nội cô. Hứa Khiết khó hiểu, hay là người mà bọn họ muốn chờ chính ông nội của cô?
Nghe Hứa Khiết hỏi ngồi chờ ai, tức thì Mục Vũ Phi liền phẫn nộ, ầm ầm nói đến phun ra mật vàng. Mục Vũ Phi kể chuyện Hứa Phàm đã làm chuyện như thế nào, như thế nào. Nghe kể thôi, mà người như Hứa Khiết cũng cảm thấy tức giận đến khó nhịn. Bất quá, khi biết bọn họ đang muốn thiết kế ai, trong lòng Hứa Khiết đương nhiên đều biết rồi. Cái người anh này của mình, chính bản thân Hứa Khiết cũng không thích. Trước kia còn tàm tạm, nếu xét về mặt tính tình, bất quá gần đây Hứa Phàm lại càng ngày càng trở nên âm trầm. Nếu như không phải chính ông nội đã ngăn đón cô, thì Hứa Khiết cũng sẽ chủ động đi đánh người anh trai của mình rồi. Mấy người lại ngồi đợi tới một giờ sau mới nhìn rõ Hứa Phàm chậm rãi đi tới. Nơi này là con đường nhỏ để đi về nhà, xe ô tô căn bản là không thể đi vào, chỉ có thể sử dụng con đường độc đạo này để đi bộ vào nhà mà thôi.
Mục Vũ Phi đưa tay làm một tư thế bình tĩnh chớ nóng vội đối với hai người kia. Rồi sau đó lặng yên không một tiếng động, nhảy lên đến phía sau lưng Hứa Phàm, sau đó nổi lên giận dữ chụp luôn cái bao tải đang cầm trên tay vào trên đầu Hứa Phàm. Mục Vũ Phi kêu lên một tiếng với mọi người, rồi bắt đầu quyền đấm cước đá đối với Hứa Phàm. Lãnh Phong tuy rằng chưa từng bao giờ trải qua sự huấn luyện chính quy gì đó, nhưng mà việc đánh đòn âm đối với anh mà nói, thì vẫn rất có kinh nghiệm. Từng chiêu một đều hướng vào trên bụng của Hứa Phàm. Càng là đáng sợ hơn nữa chính là Hứa Khiết, cô xuống tay vô cùng ác độc, đánh Hứa Phàm đến gào khóc thảm thiết.
Bất quá mới đánh được vài cái, Hứa Khiết liền hô một tiếng: "Ai đó? Ai đánh vậy?"
Mục Vũ Phi nhìn Hứa Khiết một bên kêu, một bên sống chết dùng chân đá, thì không khỏi dở khóc dở cười. Cô nhóc này mặc dù làm như vậy là vì muốn cho Mục Vũ Phi và Lãnh Phong bọn họ có thể nhanh chóng rút lui khỏi nơi này, thế nhưng như vậy cũng quá tổn hại rồi. Lãnh Phong lôi Mục Vũ Phi bỏ chạy, Mục Vũ Phi xoay tay lại lôi Hứa Khiết cùng nhau chạy. Mục Vũ Phi cô vẫn còn không quên đã từng nói rằng, muốn trói Hứa Khiết trở về làm áp trại phu nhân đâu nhé.
Hứa Khiết vốn là nghĩ để cho mấy người bọn Mục Vũ Phi có thời gian thoát thân. Bất quá khi nhìn thấy hành động của Mục Vũ Phi, Hứa Khiết cũng hiểu ra được ba phần, lập tức hô cứu mạng rồi liền chạy đi theo đám bọn Mục Vũ Ph.
★☆★☆★☆
Khi Vũ Thiên về đến nhà liền nhìn thấy có hai người phụ nữ đang rì rầm nói chuyện về hành động vĩ đại của các cô. Còn Lãnh Phong thì uể oải không chút phấn chấn, ngốc ngồi ở một bên. Qua cuộc nói chuyện vừa rồi, Hứa Khiết cũng đã biết được thân phận của Mục Vũ Phi, cho nên đối với việc Vũ Thiên trở về như vậy, cũng không tỏ vẻ có quá nhiều kinh ngạc.
"Không phải là mọi người đi đánh nhau hay sao? Vì sao lại đã mang tù binh đã trở lại thế này?" Vũ Thiên vẻ không hiểu liền hỏi.
"Tôi đây mới không phải là tù binh đâu nhé. Tôi tới đây là để cầu hôn! Tôi muốn cưới Lãnh Phong!" Hứa Khiết la lớn đầy bất mãn.
Vũ Thiên nghĩ nghĩ, lại nhìn sang Lãnh Phong vẻ có chút bực tức, lắc đầu nói: "Lãnh Phong không đồng ý, chúng tôi cũng không thể làm chủ."
Lãnh Phong cảm động đến mức thiếu chút nữa thì rơi nước mắt. Xem ra nhà họ Vũ vẫn còn có người đáng tin! Vũ Thiên chính là người đáng tin nhất trong số người đáng tin kia!
Nhìn thấy Hứa Khiết có chút uể oải, Mục Vũ Phi không đành lòng, nhỏ giọng nói ở bên tai cô: "Kỳ thực cô có thể vu oan giá hoạ cho anh ta mà."
Mục Vũ Phi vốn là không nên tham gia, nhưng là cô nhìn ra Hứa Khiết là một cô gái có tâm tư đơn thuần, hơn nữa lại có ý tứ đối với Lãnh Phong. Cho nên cô không quan tâm xem bọn họ làm khỉ gió gì đó có được hay không. Mục Vũ Phi cũnghi vọng Hứa Khiết có thể làm cho Lãnh Phong thoát ra khỏi bóng mờ Cố Tiểu Khê ngày xưa.
Hứa Khiết cau mày suy nghĩ kỹ nửa ngày, rốt cục thỏa hiệp, gật gật đầu nói đối với Vũ Thiên: "Nhưng mà nếu anh ấy đồng ý gả cho tôi, hai người sẽ phải chịu trách nhiệm chuẩn bị đồ cưới cho tôi."
Lãnh Phong một mặt hắc tuyến! Người phụ nữ này có phải có gì đó lầm lẫn rồi hay vậy? Cho dù là kết hôn, cũng là quan hệ của việc anh cưới cô gả mới đúng? Thế này có phải là có chỗ nào đó có chút sai sót rồi hay không hả ?