Vũ Thiên nhíu mày, "Vì sao không phải là em đến tìm anh nhỉ?"
Đối xử với đứa nhỏ thì phải có tính nhẫn nại! Mục Vũ Phi thôi miên bản thân, cố đè nén lửa giận trong lòng, nói như hướng dẫn từng bước: "Nếu như anh nhớ được em, còn em lại không nhớ rõ được anh? Anh có tới tìm em hay không?"
Mục Vũ Phi âm thầm thổ một búng máu, tức giận nói: "Thôi anh mau chóng lăn xa ra, cút đi cho khuất mắt! Anh cứ việc lăn đến cái chỗ mát mẻ kia đi!"
Vũ Thiên xoa xoa cái cằm, suy tư một chút, nói: "Nếu như có thể trở lại quá khứ, anh nhất định sẽ phải làm chuyện gì đó náo động đến long trời lở đất, nhất định sẽ không để bị trong nhà trói buộc lại. Bất quá khi đó đi tìm em liền thuộc loại yêu đương với trẻ con rồi! Không được không được…, vẫn là chờ em lớn lên anh sẽ lại đi tìm em thôi!"
Mục Vũ Phi vỗ vỗ lên cái trán, cảm giác mình sắp choáng váng. Cô vẫn còn rất cảm tính mà nghĩ rằng, nếu như mình trở lại quá khứ, khẳng định chuyện thứ nhất chính là phải tìm được Vũ Thiên, rồi sau ở bên cạnh anh để chăm sóc cho anh thật tốt, sẽ không đi bất cứ nơi nào cả. Thế nhưng mà, đại thiếu gia người ta lại làm ra vẻ căn bản cũng không có những ý nghĩ này. Anh tịnh không hề có ý nghĩ bản thân mình sẽ trở lại quá khứ, chỉ tỏ ra vẻ mình giống như người đần độn vậy.
Vũ Thiên cầm tay Mục Vũ Phi, thấp giọng cười nói: "Tuy rằng anh không đi tìm em, nhưng mà anh sẽ luôn luôn chú ý đến em, rồi sau đó sẽ quyến rũ em làm cho em yêu anh, yêu anh yêu đến chết đi sống lại!"
Mục Vũ Phi không thể nào giữ vẻ mặt nghiêm được nữa rồi, rốt cục phá công nở nụ cười. Cô nói như hờn dỗi: "Bỏ cái móng vuốt dính như hồ kia của anh ra đi!"
☆★☆★☆★☆★☆★☆★☆★☆★☆★☆★☆
Vũ Thiên ở Hải Nam nhất định là phải đặt một biệt thự xa hoa làm chỗ ở, để cho người một nhà nghỉ ngơi. Tìm kiếm một chỗ để ăn cơm thế nào thì anh có thể cũng không để ý, nhưng mà chỗ ở thì nhất định là phải an toàn và xa hoa. Đây là yêu cầu duy nhất của Vũ Thiên khi tới nơi này. Mục Vũ Phi dỗ dành cho các con đi ngủ, rồi sau đó an vị ở trong phòng khách đấm đấm vào bả vai. Bọn nhỏ mặc dù cũng đã lớn rồi, nhưng vẫn còn thích được mẹ ôm ngủ giống như hồi nhỏ vậy. Việc kể chuyện xưa cái gì đó, căn bản là cũng không có một chút tác dụng nào. Sau khi Vũ Thiên tắm sạch sẽ vừa lau chùi tóc vừa đi đến phòng khách, liền nhìn thấy Mục Vũ Phi đang nhìn móng tay đến xuất thần.
Cô gần đây vừa làm một bộ móng tay rất đẹp và xinh xắn. Không phải là thật hoa lệ, nhưng lại làm cho người ta có một loại cảm giác rất sạch sẽ và nhẹ nhàng.
"Trước kia thời điểm em một mình ở cùng với bọn nhỏ, em vừa phải làm việc nhà, vừa phải đánh máy vi tính, cho nên móng tay luôn để rất ngắn. Nhưng mà em vẫn nhớ được là anh rất yêu thích em để tóc dài và móng tay nữa!" Mục Vũ Phi cười hề hề nói. Cô nhớ được trước kia Vũ Thiên thời điểm nắm tay cô rất ưa thích vuốt ve từng cái từng cái móng tay của cô.
"Vừa lúc mới bắt đầu, em cũng chưa biết cách chăm sóc đứa nhỏ, đến ngay cả Lãnh Phong cũng không hiểu ra làm sao. Có một lần Bảo Bảo kéo quần đi ngoài rồi, em còn chưa kịp lau chùi gì cho nó, liền bảo đi về phía Lãnh Phong, hù dọa Lãnh Phong ôm cái mũi oa oa kêu to!" Mục Vũ Phi cười lăn ngã vào trong lòng Vũ Thiên, xoa xoa cái cằm của anh còn nói, "Hai bảo bối đến thời điểm vừa có thể ăn được cái gì đó, em liền nấu một nồi thịt bò thật lớn. Bọn trẻ thì quỳ ở trên mặt đất một mực nhìn vào bát canh thịt bò trên bàn, thèm ăn đến nước miếng đều chảy xuống. Nhưng mà khi đó bọn chúng vừa mới cai sữa, vừa có thể ăn chút mì sợi cùng canh trứng gà, em ăn một miếng, bọn trẻ liền rơi nước miếng xuống đầy đất. Ha ha, cuối cùng đều tiện nghi cho Lãnh Phong, anh ta cầm cái bình thuỷ liền đóng gói hết thịt bò lại rồi mang đi."
Vũ Thiên ôm Mục Vũ Phi vào trong lòng, nghe chuyện lý thú của bọn nhỏ cũng là thấp giọng cười. Mục Vũ Phi gối lên đầu vai Vũ Thiên, thở dài một tiếng nói: "Vài ngày trước chúng ta phân phân hợp hợp, nhưng mà em hi vọng anh có thể đi cùng em đến tận già. Chờ đến thời điểm anh đã trở thành ông lão rồi, em liền chống can dìu đỡ anh, dẫn anh đi tản bộ loanh quanh."
Vũ Thiên biết Mục Vũ Phi muốn nói đến chuyện gì. Một tay anh nâng người của cô lên, lợi dụng hôn kín miệng cô lại. Từ trước đến nay Vũ Thiên là một người chưa từng bao giờ biết sợ hãi đối với chuyện sinh tử. Thế nhưng mà bây giờ, anh vậy mà lại thật sự sợ vĩnh viễn không thể nào được nhìn thấy vợ con của mình nữa. Anh thà rằng có thể chết sớm, cũng không muốn mình phải mạo hiểm. Đây là một kiểu yêu hèn mọn, chỉ hy vọng dùng sinh mệnh hữu hạn của mình để yêu người mình yêu, mà không phải tức khắc liền gặp phải sự biệt ly vĩnh viễn. Niềm hi vọng cuộc giải phẫu thành công thực sự là quá mức xa vời rồi, anh ngược lại không dậy nổi, cũng không dám đánh cược!