Mục lục
Siêu Cấp Cưng Chiều
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hãy ủng hộ tụi mình qua Momo/ZaloPay/ViettelPay/ShopeePay 0977361819 để tụi mình có động lực up chương nhanh nhất!


*********************************


Sao nào? Ưng ý cậu ta rồi?” Tông Trạm đứng trong mưa, đôi mắt được nước mưa gột rửa càng thêm sâu thẳm.
Tịch La bỗng hắt xì, rụ1t vai, chậm rãi ngước mắt: “Ưng cái tay anh ta lắm, muốn chặt”
Tông Trạm mím môi, dùng sức ghì chặt eo cô: “Tịch La, nơi này l0à doanh trại, bớt lộng hành” Dứt lời, anh ta giảm
bớt lực, dường như muốn thả cô xuống.
Tịch La vội ôm lấy cổ anh ta, kiên quy1ết không buông tay: “Anh dám buông tay, tôi sẽ hét lên bỉ ổi đấy”
Cô nằm trên đất hứng mưa suốt ba phút, còn dám nói lý?
<2br>Tông Trạm cụp mắt nhìn người phụ nữ mặt ướt đẫm nước mưa, chật vật đến khác thường, lại khiến anh ta mềm lòng: “Cô đúng là người ph6ụ nữ biết giở trò nhất mà ông đây từng gặp”
Tịch La tựa trán lên mặt đối phương vô cùng yếu ớt: “Tôi muốn uống cà phê”
“Không có” Tông Trạm lại bắt đầu bước đi, dùng sức tay ghì chặt cô vào lòng mình.
“Không chịu mua đúng không?” Tịch La véo tại anh ta: “À… thủ trưởng Tông, anh làm gì.”
Tiếng kêu đột ngột của Tịch La dù đã bị tiếng mưa hòa tan ít nhiều, vẫn không đảm bảo không có ai nghe thấy.
Tông Trạm quay đầu, đôi môi lướt qua trán cô, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tịch La!”
“Có mua hay không?” Tịch La nhướng mày nhìn lại đôi mắt tóe lửa của anh ta, như hồ ly ăn trộm được miếng thịt
sống: “Không mua thì tôi hét tiếp”
Có những tưởng người đàn ông này mặt dày đao thương không đâm thủng, đến danh dự cũng chẳng buồn quan
tâm.
Tông Trạm thật sự hết cách với việc Tịch La làm loạn, tuy bất đắc dĩ nhưng cũng không chán ghét.
Anh ta liếc người phụ nữ với đôi mắt mang ý cười nhưng bộ dạng chật vật, cong môi: “Muốn tôi làm cô vậy sao?”
Tịch La đã sớm miễn dịch với những lời như vậy, một gã đàn ông với hai lạng thịt vô dụng, chắc lần nào cũng chỉ
được cái miệng thôi.
Cô vẫy nước mưa trên tay rồi vỗ hai cái lên mặt Tông Trạm: “Bé cưng à, không mua cà phê thì không cần bàn gì
hết.”
Mấy phút sau, Tông Trạm bế Tịch La về lại ký túc xá của mình.
Các bạch dương đang đứng nghiêm đều sợ ngây người. Phóng viên Tịch ngất xỉu không đưa đến phòng y tế, mà lại
bế thẳng về ký túc xá?
Viên chỉ huy cũng thấy mơ hồ, nhưng chuyện của thủ trưởng thì gã không dám hỏi nhiều.
Trong phòng, Tịch La cởi áo mưa ra, cúi đầu nhìn đồ rằn ri đã ướt đẫm bên trong, kéo hai cái, run lập cập.
Tông Trạm vứt áo mưa của cô qua một bên, kéo mũ xuống lau tóc ướt: “Uống cà phê gì?”
“Latte, 2 shot” Tịch La rụt vai cởi áo khoác, người ẩm ướt lạnh như băng khó chịu vô cùng.
Tông Trạm thấy động tác của cô lập tức nhắc nhở: “Đi tắm trước đi.”
Không đợi Tịch La lên tiếng, anh ta đã xoay người ra ngoài.
Tịch La tạm thời không rảnh phản ứng anh ta, chỉ muốn nhanh chóng thay bộ đồ ướt nhẹp.
May sao ký túc xá của Tông Trạm có phòng tắm riêng, không phải đến phòng tắm công cộng như ký túc xá của
những binh sĩ nam khác.
Cùng lúc đó, một chiếc Jeep quân đội màu xanh lái ra khỏi bãi đỗ xe doanh trại, ra ngoài mua cà phê cho nữ.
Doanh trại ở núi Mễ Vân, tiệm cà phê gần nhất cũng phải hơn hai mươi cây số.
Tông Trạm lái xe về hướng đường cao tốc, khi đến tiệm cà phê, mới giật mình nhận ra mình chạy hơn hai mươi cây
số trong mưa để mua cà phê cho Tịch La.
Chắc là anh ta điên rồi.
Bên kia, Tịch La tắm nước nóng xong, xua tan cái lạnh sau khi dầm mưa, gò má đã hồng hào trở lại.
Cô quấn khăn tắm quay lại ký túc xá, mới nhớ ra mình không có đồ mặc.
Ngoài cửa sổ mưa to không ngớt, mưa dày nên trên kính, tiếng lộp bộp vang không dứt bên tai.
Tông Trạm xách cà phê quay lại, vào phòng ngửi được mùi sữa tắm quen thuộc.
Anh ta nhìn phòng tắm không có ai, đoán chắc Tịch La tắm xong rồi, nhưng trong phòng lại không có người.


Lúc này tiếng vang truyền đến từ hướng tủ quần áo trong cùng.
Tông Trạm nghe tiếng nhìn sang, thấy cửa tủ quần áo rộng mở lộ ra cặp đùi thon dài trắng nõn.
Cô đang khom lưng, không biết đang làm gì phía sau.
Anh ta nhìn chằm chằm cặp đùi đẹp như ẩn như hiện sau cửa tủ, yết hầu nhấp nhô.
Thật ra, đàn ông không thể nào ngó lơ được hai đặc thù của phái nữ, một là mông đẹp, hai là đùi thon. Khéo sao, Tịch La có cả hai.
Tông Trạm chậm rãi đi đến, một tay vịn cửa tủ quần áo, ngay khi cụp mắt, anh ta như ngừng thở.
Tịch La đang mặc sơ mi trắng của anh ta, tóc dài xõa vai, khom người lục đồ.
Tông Trạm bước thêm một bước: “Đang tìm gì thế?”
Tịch La thẳng người, quay đầu than phiền: “Anh không có quần nào ngắn một chút à?”
Dứt lời, cô nhìn gương mặt nghiêm nghị của Tông Trạm. Có mấy giọt nước mưa trượt từ trán xuống cằm, mang
hương vị đàn ông ngang ngược.
Tịch La lại nhìn quét xuống, thấy anh ta vẫn đang mặc áo mưa, tay trái xách hai ly cà phê, không biết sao lòng lại
mềm nhũn.
Tuy áo mưa quân đội chống mưa tốt, nhưng mũ liền cổ áo, nếu không đội nón, nước mưa sẽ từ cổ thấm ướt quần
áo bên trong, chẳng hạn như cô.
Tịch La nhớ trước đó ở bãi tập, Tông Trạm chỉ đội nón rằn ri chứ không trùm mũ áo mưa.
Sau một thoáng trầm ngâm, Tịch La kéo áo mưa anh ta thăm dò: “Anh thay đồ chưa?”
“Tôi có thời gian thay đồ sao?” Tông Trạm lắc cà phê, cười nhạt: “Cô không tự biết mình lắm việc à?”
Tịch La kéo khóa áo mưa: “Chuyện hai bên đồng thuận, nói cứ như tôi ép buộc anh vậy
Tông Trạm không ngăn động tác của cô. Sau khi áo mưa cởi ra, đúng như Tịch La nghi, đồ rằn ri bên trong anh ta bị
thấm ướt rồi.
Tịch La sờ thử, cảm giác ướt át rất chân thực.
Cô bĩu môi, hất cằm về phía phòng tắm: “Anh đi tắm đi.”
Tông Trạm nhướng mày bất ngờ, nghe ra được sự quan tâm trong giọng nói của cô khiến anh ta thật sự ngạc nhiên.
Anh ta nghiêng đầu nhìn, chống hông giễu cợt: “Cô giở trò gì trong phòng tắm rồi à?”
Nước nóng một trăm độ? Hay là thả đèn cầy lên gạch men muốn anh ta ngã chết?
Tịch La khoanh tay trước ngực, hất cằm cười nhạt: “Tôi đã bảo anh có chứng hoang tưởng bị hại, mà anh có chết
cũng không chịu thừa nhận”
“Lẽ nào… tôi trách nhầm cô?” Tông Trạm cụp mắt, mịt mờ quan sát hai chân cô, vừa thích mắt vừa muốn sờ.


Tịch La không chúýđến ánh mắt anh ta,xoay người tiếp tục lục tủ đồ:“Cút cút cút,tắm hay không kệ anh”
Tông Trạm không cút mà chỉ lui ra sau một bước,quang minh chính đại thưởng thức bóng lưng cô mặc sơ mi trắng.
Có thể cô không biết,đàn ông không thể nào chịu nổi cám dỗ phụ nữ tắm xong mặc sơ mi của mình,đặc biệt là màu trắng.
Mấy giây sau,anh mím môi nhìn sang hướng khác,khàn giọng nói:“Không có quần cho cô mặc vừa đầu,chân ngắn thì đừng trách
quần tối dài”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
PTB
Phạm Trần Bảo Nghi ❤️01 Tháng mười một, 2022 15:17
♥️
PTB
Phạm Trần Bảo Nghi ❤️01 Tháng mười một, 2022 14:50
♥️
PTB
Phạm Trần Bảo Nghi ❤️01 Tháng mười một, 2022 14:46
♥️
PTB
Phạm Trần Bảo Nghi ❤️01 Tháng mười một, 2022 14:30
♥️
PTB
Phạm Trần Bảo Nghi ❤️01 Tháng mười một, 2022 14:30
♥️
PTB
Phạm Trần Bảo Nghi ❤️01 Tháng mười một, 2022 14:30
♥️
PTB
Phạm Trần Bảo Nghi ❤️01 Tháng mười một, 2022 14:30
♥️
PTB
Phạm Trần Bảo Nghi ❤️01 Tháng mười một, 2022 14:08
♥️
PTB
Phạm Trần Bảo Nghi ❤️01 Tháng mười một, 2022 14:08
♥️
PTB
Phạm Trần Bảo Nghi ❤️01 Tháng mười một, 2022 14:08
📌
PTB
Phạm Trần Bảo Nghi ❤️01 Tháng mười một, 2022 14:08
♥️
PTB
Phạm Trần Bảo Nghi ❤️01 Tháng mười một, 2022 14:08
♥️
PTB
Phạm Trần Bảo Nghi ❤️01 Tháng mười một, 2022 04:16
♥️
PTB
Phạm Trần Bảo Nghi ❤️01 Tháng mười một, 2022 04:16
♥️
PTB
Phạm Trần Bảo Nghi ❤️01 Tháng mười một, 2022 04:15
♥️
PTB
Phạm Trần Bảo Nghi ❤️01 Tháng mười một, 2022 04:08
♥️
PTB
Phạm Trần Bảo Nghi ❤️01 Tháng mười một, 2022 04:08
♥️
PTB
Phạm Trần Bảo Nghi ❤️01 Tháng mười một, 2022 04:08
♥️
PTB
Phạm Trần Bảo Nghi ❤️31 Tháng mười, 2022 19:11
♥️
PTB
Phạm Trần Bảo Nghi ❤️31 Tháng mười, 2022 19:11
♥️
PTB
Phạm Trần Bảo Nghi ❤️31 Tháng mười, 2022 19:10
♥️
PTB
Phạm Trần Bảo Nghi ❤️31 Tháng mười, 2022 19:10
♥️
PTB
Phạm Trần Bảo Nghi ❤️31 Tháng mười, 2022 19:10
♥️
PTB
Phạm Trần Bảo Nghi ❤️31 Tháng mười, 2022 19:10
♥️
PTB
Phạm Trần Bảo Nghi ❤️31 Tháng mười, 2022 19:01
♥️
BÌNH LUẬN FACEBOOK