Mục lục
Siêu Cấp Cưng Chiều
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - TruyenOnl


*********************************


Tịch La tập trung lại, châm điếu thuốc rồi xua tay: “Miệng anh thối quá, tôi đi đây.”
Bạch Viêm cười giễu sau lưng cô: “Cô cũng có 1ngày hôm nay.”
Đối với chuyện tình cảm, e chỉ có người trong cuộc mới nhìn không thấu.
Chắc chắn Tịch La không phát hiện, 0khi đối mặt với Tông Trạm, cô ta ngang ngược và tùy ý hơn hẳn.
Viêm M nổi danh xảo quyệt, đối với người ngoài, xưa nay cô ta chưa 1từng cáu gắt, chỉ giới tính kế. Còn vị Tông
Tam gia của Thủ đô từ xa vạn dặm chạy đến bắt người, nếu nói hai người không có gì mờ ám, chó 2ở sân sau còn
không tin.
Một giờ rưỡi khuya, bác sĩ đã rời đi.
Trước khi ra ngoài, Tiểu Dần báo Tịch La biết, phòng ở cuối6 hành lang dọn xong rồi, họ có thể dời qua đó.
Tịch La lơ đãng đáp lại, Tiểu Dần cũng không nán lại lâu, nhanh chóng ra ngoài.
Tông Trạm vẫn nằm sấp trên giường, chau chặt mày, tư thế không hề thoải mái.
Tịch La do dự đi đến, chọc vai anh ta: “Ngủ rồi?”
Tông Trạm vẫn luôn nhắm mắt, sau đó lẳng lặng nghiêng đầu.
Tịch La hơi ngỡ ngàng, không khỏi bật cười: “Tông Trạm, là tự anh bị thương, anh hạnh họe gì với tôi?”
Nhìn xem, người phụ nữ này không có tim.
Tông Trạm lại quay đầu, hé mắt nhìn cô: “Là tự tôi bị thương?”
Nếu là bình thường, chắc chắn Tịch La sẽ phản pháo lại ngay, nhưng nghĩ đến quá trình anh ta bị thương, cố kìm
nén nói thật nhẹ: “Được, được, được, tại tôi, được chưa?
Cô nhượng bộ và thỏa hiệp.
Tông Trạm bất ngờ, nheo mắt: “Cô khỏi miễn cưỡng, nếu đổi là người khác, tôi cũng sẽ làm thế”
“Không miễn cưỡng, tôi bằng lòng cúi đầu nhận sai, anh không cần được hời mà khoe mẽ”
Tịch La lườm anh ta, nói xong xoay người vào phòng tắm.
Tông Trạm áp nửa gương mặt lên gối, nhìn chằm chằm bóng lưng cô, nhủ thầm.


Có thể anh ta bị ngược mãi thành quen, Tịch La đột ngột thân thiết như vậy, liệu có bẫy gì không? Nửa phút sau,
Tông Trạm tận mắt thấy cô mang khăn ấm quay lại, ánh mắt hơi thay đổi.
Cô muốn chăm sóc anh ta?
Bỗng dưng Tông Trạm thấy khá mong đợi, nếu có thể thuần phục được một con hồ ly thì ắt có cảm giác thành tựu.
Và rồi, con hồ ly đó nghiêng người ngồi xuống, cởi giày lau chân…
Tông Trạm: “..”
Dẹp cảm giác thành tựu gì đấy đi.
Chân Tịch La dính nhiều bụi, cô dùng khăn lông lau xong thì gác chân lên bàn trà: “Tối nay anh đến một mình à?”
“Bằng không thì sao?” Tông Trạm lại hướng cái gáy về phía cô: “Tôi nên dẫn theo một đội binh lính đến bắt cô về?”
Tịch La bĩu môi: “Anh nuốt thuốc nổ à? Nóng thể”
Tông Trạm im lặng rất lâu. Khi Tịch La cho rằng đối phương sẽ không tiếp lời thì anh ta lại chậm rãi nói: “Tịch La,
cô không có tim”
Mắt Tịch La lóe lên, nhưng cô không nói gì.
Trước kia cô đã nghe những lời này rất nhiều lần rồi. Những tưởng đã sớm miễn dịch, nhưng khi nghe từ chính
miệng Tông Trạm, vẫn cảm thấy chói tai.
Cô chà chà mặt, liếc gáy anh ta, giọng lạnh nhạt: “Hôm nay cũng không phải ngày đầu anh biết tôi”
Dứt lời, cô đứng dậy, xỏ giày chuẩn bị rời đi.
Nhưng mới đi hai bước cô lại quay đầu, cam chịu đắp chăn mới lên người anh ta: “Tôi đi ngủ đây, có chuyện gì mai
hẵng nói”
Tông Trạm không giữ Tịch La lại, nói đúng hơn là cô không cho anh ta cơ hội.
Thời điểm cửa phòng đóng lại, hai người đã bị ngăn cách.
Tịch La cúi đầu thở dài, tâm trạng không cách nào bình tĩnh.
Còn Tông Trạm chống nửa người trên, một tay đỡ eo ngồi dậy. Trông cậy Tịch La săn sóc mình, chắc phải đến kiếp
sau.
Năm giờ sáng hôm sau, Bạch Viêm bị tiếng chuông điện thoại đánh thức. Anh ta gần như không cần nhìn màn hình
cũng biết ai gọi. Trong thiên hạ, chỉ có Lê Tiếu gọi điện cho anh ta mới không chọn thời gian như vậy.
“Sao thế?” Giọng Bạch Viêm không vui, lộ rõ thái độ giận dữ bị đánh thức.
Đầu điện thoại bên kia, Lê Tiếu yên lặng một lúc: “Không phải anh tìm tôi sao?”
Bạch Viêm gác tay trái lên trán, mãi mới nhớ ra tối qua có nhắn WeChat cho cô: “Anh em của Thương Thiếu Diễn bị


thương, đang ở nhà tôi, mấy người xem mà xử lý đi.”
“Anh em nào?”
“Tông Trạm”
Giọng Lê Tiếu hơi thấp, dường như xen ý lạnh: “Ai làm bị thương?”
Thương Úc rất để ý năm anh em kết nghĩa. Nếu Tông Trạm gặp chuyện ở Phi Thành, vợ chồng họ sẽ không ngồi
yên mặc kệ.
Bạch Viêm kín đáo nói khẽ: “Chị em tốt của em, Tịch La”
“À” Giọng Lê Tiếu khôi phục bình thường: “Ai làm bị thương thì anh tìm người đó.”
Bạch Viêm bật cười: “Em chẳng buồn hỏi ý kiến Thương Thiếu Diễn luôn à?”
Lê Tiếu nói không cần. Cùng lúc đó, giọng nam trầm thấp quen thuộc truyền đến trong điện thoại: “Để Tịch La xử
lý”
Ừm, đúng là Thương Thiếu Diễn rồi.
Sau khi kết thúc cuộc gọi, Bạch Viêm ném điện thoại qua một bên, xoay người ngủ tiếp.
Mà tại biệt thự vòng xoay ở Nam Dương, Lê Tiếu gối đầu lên khuỷu tay Thương Úc, ngước mắt: “Đánh thức anh
à?”
“Không” Lòng bàn tay anh vuốt ve vai cô: “Sao không ngủ thêm?”
Lê Tiếu chống người ngồi dậy dựa vào đầu đường, ngón tay vén tóc rối trên trán anh: “Có buổi thảo luận, em phải
đi sớm”
Chưa đến năm giờ rưỡi, hai vợ chồng vệ sinh cá nhân xong xuống phòng khách.
Thương Dận đang ôm hộp sữa ngồi trên sofa xem ti vi. Hổ trắng đã lớn hơn, khôn khéo ngồi xổm dưới đất chờ cậu
chủ nhỏ đút ăn.
Một người một hồ nghe tiếng bước chân liền quay đầu, Thương Dận gọi ba mẹ rồi tiếp tục xem tivi. Hổ trắng lanh
lợi chạy đến bên chân Lê Tiếu cà một cái, cố tìm cảm giác tồn tại.
Ngay lúc này, tin tức giải trí buổi sáng truyền đến giọng của phát thanh viên: “Theo báo cáo, hôm qua tuần lễ thời
trang Milan đã mở khâu chọn người mẫu. Người mẫu ưu tú mới Nghiên Thời Thất lọt vào vòng chung kết. Chúng
ta tiếp tục mong chờ biểu hiện của cô ấy ở cuộc so tài cuối cùng”
Lê Tiếu liếc tivi rồi dặn dò Thương Dận: “Xem mấy chương trình vô nghĩa này ít thôi.”
Cậu bé gật đầu ngoan ngoãn, lẳng lặng câm điều khiển chuyển sang kênh tiếng Anh thiếu nhi.
Lúc này, dù là Lê Tiếu hay Thương Úc cũng không ngờ tới, không lâu sau, Tần Mộ Thời, con trai của Tần Tứ và
người mẫu Nghiên Thời Thất vừa xuất hiện trên tivi sẽ trở thành anh em kết nghĩa của Thượng Dận.


Trong phòng ăn, Lê Tiếu ngồi đối diện Thương Úc, trầm ngâm mấy giây rồi gọi điện cho Tô Mặc Thời: “Anh có
đang ở Myanmar không?”


“Ờ,có,sao thế?”
Lê Tiếu gõ ngón tay lên mặt bàn,nhàn nhạt nói:“Anh dành thời gian đến Phi Thành một chuyến,trong nhà Bạch Viêm có người bị
thương,anh hỗ trợ xem bệnh rồi mang ít thuốc qua”
Tô Mặc Thời vui vẻ đồngý“Không thành vấn đề,chiều nay anh rãnh,sẽ đến xem rồi báo lại em tình hình cụ thể”
“Cảm ơn anh”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
C
CHUMEI22 Tháng mười, 2022 01:37
K
Kai21 Tháng mười, 2022 14:24
Hi
K
Kai21 Tháng mười, 2022 14:24
Hi
T
Thila20 Tháng mười, 2022 12:07
Sao k thấy viết thương dận và mạt mạt
B
Bobo19 Tháng mười, 2022 18:40
H
Hìn17 Tháng mười, 2022 20:19
K
Kai17 Tháng mười, 2022 19:34
Hi
K
Kai17 Tháng mười, 2022 19:34
Hi
F
Fu16 Tháng mười, 2022 20:10
..
?
15 Tháng mười, 2022 16:11
Mới
제니12 Tháng mười, 2022 18:12
Mới đây
K
Kai12 Tháng mười, 2022 15:06
..
K
Kai12 Tháng mười, 2022 15:06
Hi
K
Kai12 Tháng mười, 2022 15:06
Hi
K
Kai12 Tháng mười, 2022 09:09
Hi
?
11 Tháng mười, 2022 23:12
..
K
Kai11 Tháng mười, 2022 09:23
?
05 Tháng mười, 2022 16:59
NH
Ngo Hao03 Tháng mười, 2022 15:22
NH
Ngo Hao03 Tháng mười, 2022 15:22
U
Umi30 Tháng chín, 2022 23:35
U
Umi30 Tháng chín, 2022 23:34
...
Θ☪
ϑƴ ☪ųՇℯ29 Tháng chín, 2022 18:29
truyện này tập mấy end vậy mn?
TH
Thuý hậu 29 Tháng chín, 2022 17:37
Đ
Đan29 Tháng chín, 2022 16:53
...
BÌNH LUẬN FACEBOOK