Mục lục
Siêu Cấp Cưng Chiều
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - TruyenOnl


*********************************


Không thể chối bỏ, ảnh hưởng trực quan nhất của việc Tông Trạm bị thương là Tịch La trở thành “bảo mẫu” thật.
Dù không theo 1sát săn sóc, nhưng phần lớn thời gian mỗi ngày cô đều bận rộn trong phòng Tông Trạm.
Thời gian như bóng câu qua cửa, mới đó0 đã qua ba ngày.
Dường như hông Tông Trạm đã có chuyển biến tốt, nhưng lại không ổn hoàn toàn.
Rõ ràng anh ta đã có1 thể xoay người nhưng không chịu xuống giường đi lại.
Hôm nay Tịch La muốn anh ta hoạt động nhiều một chút, nhưng Tông Trạm2 lại đưa ra lý do không thể phản bác:
“Bác sĩ khuyên tôi nên nằm liệt giường ba tháng.”
“Mấy ngày rồi anh chưa tắm?” Tịch L6a ghét bỏ: “Anh không sợ có rận luôn à?”
Tông Trạm nằm ngang trên giường, gối hai cánh tay, nói đương nhiên: “Thời gian đặc9 thù, cô cố chịu đi?”
Tịch La đè chóp mũi, áp sát đến cạnh anh ta, ngửi thử, thật ra không có mùi gì, nhưng vì cố tình gây khó nên bĩu
môi: “Thiu luôn rồi.”
Tông Trạm: “.”
Người phụ nữ này mà không đối đầu với anh ta thì khó chịu đây mà.
Thật ra tối nào anh ta cũng vào phòng tắm xối nước lạnh, chỉ là Tịch La không biết thôi.
Đương nhiên hậu quả của việc xối nước lạnh mỗi ngày là vết thương mãi không lành được.
Nếu không nhờ lão Tô đã tiêm một mũi uốn ván, Tông Trạm cũng không dám giày vò bản thân như vậy.
Tịch La khoanh tay nhìn người đàn ông trên giường, tuy bị thương chưa lành nhưng dáng người cao ráo và cơ bắp
cuồn cuộn vẫn nhìn rất hấp dẫn.
Quan trọng là tên chó này ỷ vào mình bị thương sau hông, ngày nào cũng trần nửa thân trên trước mắt cô.
Tịch La cố nhìn sang hướng khác, chuyển sang nắng chiều ngoài cửa sổ: “Tối nay tôi có việc, lát nữa sẽ bảo Tiểu
Thìn đến xoa bóp cho anh”
“Tối nay?” Tông Trạm nghiêng đầu, ánh mắt tối hẳn đị: “Việc gì mà cần làm buổi tối?”
Tịch La cười giả là: “Phi lễ chớ hỏi, mai gặp.”


“Tich La!”
Tông Trạm trầm giọng gọi, nhưng Tịch La bước đi không quay đầu lại, chỉ chừa lại cho anh ta một bóng lưng
phóng khoáng.
F*ck!
Bãi đỗ xe bên ngoài, Tô Mặc Thời và Bạch Viêm đứng tán gẫu bên chiếc Jeep. Thấy Tịch La đi đến, Bạch Viêm liền
lên xe.
Tô Mặc Thời và Tịch La chui vào hàng ghế sau, Tiểu Dần nhanh chóng lái xe rời đi.
Trên đường đi, Bạch Viêm nhận điện thoại, cũng không biết đối phương là ai, Tịch La chú ý thấy anh ta cố chỉnh
nhỏ âm lượng.
Tịch La thôi để ý, nghiêng đầu nhìn Tô Mặc Thời, hỏi: “Mai anh về Naypyidaw sao?”
“Phải” Tô Mặc Thời thôi nhìn ngoài cửa xe, tay phải vô thức cọ nhẫn cưới trên ngón áp út: “Ở đây ba ngày rồi, còn
không về nữa, công chúa trong nhà phát cáu mất.”
Tịch La có ấn tượng với Ngô Mẫn Mẫn, nhưng không tiếp xúc nhiều.
Cô nhìn nhẫn cưới của Tô Mặc Thời, trêu chọc: “Vợ kìm kẹp à?”
“Cũng không hẳn” Trước giờ Tô Mặc Thời luôn thành thục chững chạc, vuốt ve nhẫn cưới cười nói: “Nên nói là tôn
trọng nhau.”
Dù đàn ông đã kết hôn hay chưa cũng không có chuyện sợ phụ nữ. Cái gọi là vợ kìm kép, vốn là sự tôn trọng và
yêu mến đối phương tuyệt đối.
Tịch La nhìn kính chắn gió phía trước, vẻ mặt hơi hoảng hốt: “Vậy sao?”
Tô Mặc Thời cười khẽ: “Phải, đàn ông tài giỏi cỡ nào, chỉ cần trong lòng có người con gái đó thì cũng sẽ biến thành
bị vợ kìm kẹp thôi. Diễn gia và anh Sâm là ví dụ điển hình.”
Tịch La không có cảm giác gì với hai ví dụ này. Vì thứ hiện lên trước mắt cô chính là, nếu Tông Trạm để vợ kìm
kẹp, trông sẽ thế nào nhỉ?
Cô gãi huyệt Thái dương, cảm giác đề tài đi hơi xa rồi.
Chủ yếu là chưa từng yêu đương, nên rất khó tưởng tượng cách thức chung sống giữa người yêu với nhau sẽ ra sao.
Cô cảm thấy… ân cần hỏi han, bưng trà rót nước… chẳng phải là cách thức thể hiện việc thương người ta sao?
Khổ nỗi tên chó Tông Trạm kia lại nói đây là cách làm của báo mẫu!
Bảy giờ tối, chiếc Jeep dùng trước cửa hộp đêm duy nhất Phi Thành.
“Bạch gia đến rồi” Người phục vụ đứng ngoài cửa thấy Bạch Viêm lập tức nịnh nọt chào đón: “Phòng bao đã chuẩn
bị sẵn cho anh.”


Phong cách trang hoàng của hộp đêm hơi cũ kỹ, nhưng vẫn là nơi giải trí nổi tiếng của Phi Thành.
Một nhóm bốn người đến phòng bao có góc nhìn toàn cảnh ở tầng hai. Thiết kế rỗng chính giữa có thể thấy đám
người vung tay múa chân theo điệu nhạc trên sàn nhảy phía dưới.
Người phục vụ cẩn thận mang bốn chai Whisky nhãn đỏ và đĩa trái cây, đang tính lui ra sau rời đi thì Tịch La gác
chân hỏi: “Có phục vụ tiếp rượu không?”
Bạch Viêm và Tô Mặc Thời không hẹn cùng nhìn sang.
Tiểu Dần ngồi trong góc lẳng lặng bật ngón cái. Chị Viêm Minh M thật phóng túng.
Người phục vụ ấp úng đáp: “Là chị cần hay Bạch gia cần?”
Tịch La vỗ tay. “Tôi cần, dẫn người tiếp rượu tốt nhất đến, thân cao chân dài, tốt nhất là có cơ bắp”
Bạch Viêm đạp bàn trà, cười lạnh nói: “Cần thuê phòng riêng cho cô luôn không?”
Tịch La nhún vai: “Tạm thời chưa cần có nhu cầu thì sẽ nói anh biết!”
Bạch Viêm, Tô Mặc Thời: “”
Chẳng trách tối nay cô bảo ra ngoài uống rượu, hóa ra là muốn đi tìm vui.
Chuyện này chẳng lạ lùng gì ở hộp đêm, nhưng hầu hết là đàn ông tìm nữ tiếp rượu, rất ít người lại lớn gần như
Tịch La.
Bạch Viêm đặt điện thoại lên bàn, yêu cầu với người phục vụ đang chưa biết xử lý thế nào: “Đi gọi đi, làm theo
những gì cô ấy yêu cầu)
Người phục vụ nhận lệnh ra ngoài, Bạch Viêm của Phi Thành đã nói thì không ai dám xen vào.
“Chẳng trách cô cứ đòi tối nay ra ngoài, xem ra đã có chuẩn bị rồi?” Tô Mặc Thời đưa miếng dưa hấu trên đĩa trái
cây cho Tịch La, ánh mắt ranh mãnh.
Tịch La cầm miếng dưa hấu cắn một cái: “Không phức tạp như anh nghĩ đầu”
Cô gọi người tiếp rượu đến vì muốn làm sáng tỏ một việc.
Không lâu sau, người phục vụ dẫn ba tên tiếp rượu vào.
Ai nấy cũng thân cao chân dài, mặc gile da, cánh tay mạnh mẽ lộ cơ bắp.
Người phục vụ nói: “Ba người này tiếp rượu đứng đầu hộp đêm, mới tuyển từ Myanmar tới.”
Nói mỹ miều là người tiếp rượu, chứ thực tế chính là người chuyên bán rượu của hộp đêm.
Tịch La không lên tiếng, đánh giá từng người tiếp rượu.
Mấy giây sau, cô cau mày tổng kết: “Chẳng ra làm sao?


Đám tiếp rượu không hiểu tiếng Trung, nhưng có thể hiểu được vẻ mặt ghét bỏ của Tịch La. Ba người nhìn nhau,
cảm thấy ánh mắt khách hàng nữ này không tốt lắm. Họ là người tiếp rượu hàng đầu hộp đêm, sao cô còn chưa hài
lòng?
Tô Mặc Thời thử thăm dò: “Ba người này không ổn à?”
Tịch La mím môi, vẻ mặt nghiêm túc: “Người thứ nhất chân vòng kiềng, người thứ hai mắt lé, người thứ ba cắm hộ,
được chỗ nào?”


Tô Mặc Thời:“”
Người ta chân không thẳng lắm,khoảng cách mắt hơi gần,cằm hơi nhô mà thôi,cũng đâu cần bắt bẻ đến thế!
Giữa đàn ông với nhau thì ba người tiếp rượu này vẫn được xem là mặt mũi đàng hoàng.
Bạch Viêm cười nhạt:“Thế cô thấy Tông Trạm có được không?Để tôi gọi anh ta đến cho cô?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
Θ☪
ϑƴ ☪ųՇℯ30 Tháng mười, 2022 00:14
🐧🐧🐧
🐮
🐮29 Tháng mười, 2022 16:51
🐶🐶🐶
T
Th.Hà29 Tháng mười, 2022 13:58
:3
M
Meiii27 Tháng mười, 2022 23:33
M
Meiii27 Tháng mười, 2022 23:33
.
HN
Hồng nhung26 Tháng mười, 2022 23:01
❤️
A
Ale26 Tháng mười, 2022 13:31
PTB
Phạm Trần Bảo Nghi ❤️26 Tháng mười, 2022 07:03
♥️
PTB
Phạm Trần Bảo Nghi ❤️26 Tháng mười, 2022 06:48
♥️
PTB
Phạm Trần Bảo Nghi ❤️26 Tháng mười, 2022 06:48
♥️
T
Thuận25 Tháng mười, 2022 22:35
T
Thuận25 Tháng mười, 2022 22:35
Kk
T
Thuận25 Tháng mười, 2022 22:35
PP
Phùng Phượng25 Tháng mười, 2022 09:08
C
Cutehotme24 Tháng mười, 2022 21:55
Hi
C
Cutehotme24 Tháng mười, 2022 21:42
N
Ngân24 Tháng mười, 2022 00:19
❤️
PTB
Phạm Trần Bảo Nghi ❤️23 Tháng mười, 2022 20:37
PTB
Phạm Trần Bảo Nghi ❤️23 Tháng mười, 2022 20:37
PTB
Phạm Trần Bảo Nghi ❤️23 Tháng mười, 2022 20:37
PTB
Phạm Trần Bảo Nghi ❤️23 Tháng mười, 2022 20:37
PTB
Phạm Trần Bảo Nghi ❤️23 Tháng mười, 2022 20:37
Hi
PTB
Phạm Trần Bảo Nghi ❤️23 Tháng mười, 2022 20:37
Hi
PTB
Phạm Trần Bảo Nghi ❤️23 Tháng mười, 2022 20:37
PTB
Phạm Trần Bảo Nghi ❤️23 Tháng mười, 2022 20:02
Hi
BÌNH LUẬN FACEBOOK